Tuy nói hắn mỗi lần mắng trời đều sẽ lọt vào trời phạt, nhưng cái này coi như là thiên địa đáp lại đối với hắn.
Mà đây, là điều bọn họ những tu hành giả Động Huyền này tha thiết ước mơ.
Khi bọn họ cũng có thể như hắn, tùy tùy tiện tiện có thể sáng tạo ra đạo thuật, đưa tới thiên địa đáp lại, chính là lúc bọn họ thăng cấp Siêu Thoát.
Trời phạt, bọn họ cũng muốn...
Sau khi chưởng giáo chân nhân mở miệng, những người này tựa như cũng không có ý tứ để Lý Mộ đền chuông, cũng không nghiên cứu hắn vì sao luôn lọt vào trời phạt nữa.
Lý Mộ vì mình nhẹ nhàng thở ra, đồng thời cũng không cần lo lắng cho Liễu Hàm Yên nữa.
Tình huống Liễu Hàm Yên ở Bạch Vân sơn, hoàn toàn không giống với Lý Mộ dự đoán.
Hắn dự đoán được thuần âm chi thể sẽ tương đối thơm, nhưng cũng không ngờ thơm như vậy.
Nàng lắc mình biến hóa, trở thành sư thúc của một thế hệ đệ tử trẻ, thu lễ thu tới mức nhũn cả tay, ngay cả Lý Mộ nhìn thấy cũng hâm mộ không thôi.
Trên Bạch Vân phong, Liễu Hàm Yên mang tấm Kim Giáp Thần Binh Phù, băng tằm nhuyễn giáp, cùng với Thanh Huyền kiếm kia cùng nhau nhét vào trong tay Lý Mộ, nói: “Ta ở môn phái, mấy thứ này dùng không đến, cho chàng hết đó.”
Vẫn là nữ nhân của mình biết thương mình, nhưng Lý Mộ vẫn lắc lắc đầu, nói: “Những thứ này là quà thủ tọa các đỉnh núi tặng cho nàng, ta cầm không ổn lắm.”
Liễu Hàm Yên nói: “Đã là tặng cho ta, ta liền có quyền xử trí chúng nó. Ta ở tông môn tu hành, sẽ không gặp phải nguy hiểm gì, chàng khác, cả ngày giao tiếp với những yêu nha quỷ nha kia, ta không yên tâm.”
Vì để Liễu Hàm Yên yên tâm, Lý Mộ nhận lá bùa kia cùng giáp mềm, để Thanh Huyền kiếm lại, nói: “Thanh kiếm này tựa như rất quý trọng, nàng giữ ở bên người đi, nàng vừa lúc lại thiếu một cây bội kiếm.”
Lý Mộ tặng cho Liễu Hàm Yên trâm ngọc, chẳng qua là pháp bảo huyền giai, Thanh Huyền kiếm này, hiển nhiên là vật thiên giai, ngay cả Huyền Chân Tử tặng ra cũng phải đau thịt không thôi, Lý Mộ nếu mang đi, bị hắn biết, tóm lại không tốt.
Liễu Hàm Yên nhìn nhìn Bạch Ất trong tay Lý Mộ, bất mãn nói: “Không cần kiếm ta tặng cho chàng, lại cần thứ Lý bộ đầu tặng cho chàng.”
Lý Mộ giải thích: “Thanh kiếm này ta dùng thuận tay, với lại, bên trong nó còn có kiếm hồn. Thanh Huyền kiếm quá quý trọng, là bảo vật Phù Lục phái, ta nếu cầm đi, bị Huyền Chân Tử đạo trưởng biết, sẽ thấy thế nào?”
Liễu Hàm Yên không kiên trì nữa, lại nói: “Vừa lúc có cơ hội đến Phù Lục phái, chàng không tới thăm Lý bộ đầu sao?”
Lý Mộ nói: “Cô ấy đã sớm rời khỏi môn phái.”
Ánh mắt Liễu Hàm Yên nhìn về phía hắn, hỏi: “Chàng làm sao mà biết được?”
Lý Mộ giải thích: “Lần trước Hàn bộ đầu xuống núi, thuận tiện nhắc tới một câu.”
Liễu Hàm Yên bĩu môi nói: “Chuyện Lý bộ đầu, chàng luôn nhớ rõ như vậy.”
Lúc này, tốt nhất đừng thuận theo đề tài này, Lý Mộ lập tức nói: “Nàng cùng Vãn Vãn đi xem chỗ ở trước, đã đến Bạch Vân sơn, ta chung quy phải gặp Hàn Triết một lần.”
Hàn Triết ở mạch thứ năm, tương ứng Thanh Huyền phong. Đi ra khỏi đạo cung Bạch Vân phong, Lý Mộ nói với bà lão kia: “Vãn bối ở Thanh Huyền phong có một người bạn cũ, tiền bối có thể mang ta đi Thanh Huyền phong hay không?”
Bà lão gật gật đầu, cưỡi mây mang Lý Mộ tới một đỉnh núi khác.
Bà lão dẫn dắt Lý Mộ cùng Liễu Hàm Yên quen thuộc môn phái cũng có tu vi Tạo Hóa, cùng cấp với quận thủ quận thừa.
Phù Lục phái làm một trong đạo môn lục tông, nội môn cường giả vô số, chỉ cường giả Tạo Hóa của tổ đình Bạch Vân phong, đã có gần mười vị.
Thủ tọa bảy đỉnh núi, không một ai không phải Động Huyền, chưởng giáo chân nhân, càng là cảnh giới thứ bảy Siêu Thoát, cường giả nội môn che giấu, còn không biết có bao nhiêu.
Càng đừng nói, đây chỉ là tổ đình Phù Lục phái, ngoài tổ đình, còn có rất nhiều chi nhánh, đồng tông đồng nguyên với tổ đình.
So với triều đình Đại Chu, thực lực như vậy tỏ ra hơi kém, nhưng vô luận là Đại Chu hôm nay hay là tiền triều, đều không muốn tùy tiện đắc tội những tông môn này.
Sau khi tới Thanh Huyền phong, bà lão sai một đệ tử thông truyền, chỉ chốc lát sau, Hàn Triết liền từ trong một tòa đạo cung chạy đến, Tần sư muội nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau hắn.
“Ngươi sao lại tới nơi này?” Khi nhìn thấy Lý Mộ, Hàn Triết vẻ mặt vui mừng, hỏi: “Chẳng lẽ ngươi rốt cuộc nghĩ thông, muốn bái vào Phù Lục phái ta?”
Lý Mộ lắc lắc đầu, nói: “Ta chỉ là đến đưa Hàm Yên, thuận tiện đến thăm ngươi.”
“Chẳng lẽ là Liễu cô nương bái vào Phù Lục phái?” Hàn Triết kinh ngạc nói: “Nàng bái ở một đỉnh núi nào, môn hạ vị trưởng lão nào?”
Lý Mộ nói: “Bạch Vân phong, môn hạ Ngọc Chân Tử đạo trưởng.”
“Ngọc Chân Tử.” Hàn Triết sờ sờ cằm, nghi hoặc nói: “Mấy vị trưởng lão Bạch Vân phong, ta đều từng nghe, nào có ai tên Ngọc Chân Tử.”
Tần sư muội kinh ngạc khẽ hé môi, nói: “Ngọc Chân Tử, thủ tọa Bạch Vân phong, không phải là Ngọc Chân Tử sư bá tổ?”
Hàn Triết rốt cuộc ý thức được cái gì, nhìn Lý Mộ, chấn kinh hỏi: “Liễu cô nương đã bái Ngọc Chân Tử sư bá tổ làm sư phụ?”
Lý Mộ gật gật đầu.
Vẻ mặt Hàn Triết khó có thể tin: “Vậy nàng chẳng phải đã là sư thúc của chúng ta?”
“Trên lý luận là như thế.”
Hàn Triết ngẩn ra một hồi lâu, mới tiếp nhận sự thực này, sau đó nói: “Thì ra bọn họ nói, ngươi bám vào vị nữ tử có tiền kia, chính là Liễu cô nương, ngươi chung quy vẫn là lựa chọn Liễu cô nương.”
Hắn thở dài một tiếng, nói: “Nhớ năm đó, ba người chúng ta vẫn là giống nhau, bây giờ Lý Tứ có Diệu Diệu cô nương, ngươi có Liễu cô nương, chỉ có bên cạnh ta…”
Lý Mộ nhìn Tần sư muội, nói: “Là bên người không phải còn có Tần sư muội sao?”
Sắc mặt Tần sư muội đỏ lên, cúi đầu nhìn mũi chân mình.
Nói tới cái này, Hàn Triết liền có chút buồn rầu, nói với Tần sư muội: “Tần sư huynh từng nói, bảo ta giám sát muội tu hành, muội mỗi ngày đều đi theo bên người ta như vậy, còn làm sao có thời gian tu hành, cái này không phải để ta cô phụ Tần sư huynh gửi gắm sao?”
Tần sư muội tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, nghiến răng nói: “Muội đi tu hành ngay đây!”
Nhìn bóng lưng Tần sư muội rời khỏi, Lý Mộ bất đắc dĩ lắc đầu.
Bà lão kia nhìn Hàn Triết một cái, mặt có nét lạ.
Tốt xấu bằng hữu một thời, Lý Mộ cuối cùng không đành lòng nhìn thấy hắn cô độc sống quãng đời còn lại, nhắc nhở: “Ý tứ của ta là, Tần sư muội làm song tu đạo lữ của ngươi thế nào?”
“Cái này ta còn thực sự chưa từng nghĩ.” Hàn Triết lắc lắc đầu, nói: “Tần sư huynh bảo ta chiếu cố muội ấy, ta sao có thể tìm nàng làm song tu đạo lữ, hơn nữa, cho dù ta nguyện ý, Tần sư muội cũng không nhất định nguyện ý.”
Lý Mộ nói: “Ngươi không hỏi làm sao biết nàng có nguyện ý hay không?”
Hết chương 293.