Lý Mộ nghĩ lại một chút, pháp kinh chính là kinh Phật, nếu 《 Đạo Đức Kinh 》 có thể thay thế 《 đạo kinh 》, kinh điển phật môn khác, cũng chưa hẳn không thể thay thế pháp kinh. Hắn suy nghĩ một lát, nói: “Nếu không, để ta thử chút đi...”
Tô Hòa kinh ngạc nói: “Ngươi hiểu phật pháp?”
Lý Mộ nói: “Không hiểu, nhưng có thể thử chút.”
Lý Mộ tuy từng xem không ít kinh Phật, nhưng không có tấm phù triện kia, 《 Kim Cương Kinh 》《 Bàn Nhược Kinh 》 các kinh thư, hắn là một câu cũng không nhớ được, duy nhất nhớ rõ, chỉ có 《 Tâm Kinh 》.
Sở dĩ nhớ rõ 《 Tâm Kinh 》, là vì kinh này không chỉ có là một trong các kinh điển Phật giáo truyền lưu rộng nhất, hơn nữa nhỏ bé nhanh nhẹn, dài có ưu điểm của dài, ngắn cũng có chỗ tốt của ngắn.
Chính là vì 《 Tâm Kinh 》 quá ngắn, cả thiên chỉ có hơn hai trăm chữ, rất dễ dàng có thể học thuộc, rất nhiều người không phải Phật tử cũng có thể thuận miệng thuộc vài câu “Sắc tức là không, không tức là sắc” ...
Sau khi hạ quyết tâm, Lý Mộ mang chuỗi phật châu kia cầm ở trong tay, mang một tia pháp lực trong đó dẫn đường vào trong cơ thể của mình, sau đó khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt ngưng thần, thấp giọng niệm: “Quan tự tại bồ tát, hành thâm bàn nhược ba la mật đa thì, chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách. Xá lợi tử, sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức thị không, không tức thị sắc...”
Trong đêm đen, bên vịnh Bích Thủy, chỉ có tiếng tụng kinh ngân nga của Lý Mộ.
Đột nhiên, sắc mặt Tô Hòa biến đổi hẳn, phất mạnh ống tay áo, cuốn lên hồn của Lâm Uyển, lui ra phía sau mấy trượng.
Nàng đứng xa xa nhìn Lý Mộ, mặt lộ vẻ chấn động.
Giờ phút này, Lý Mộ khoanh chân ngồi ở trên mặt cỏ, phía sau dần dần hiện ra một bánh xe ánh sáng màu vàng.
Đêm khuya, trong các nơi chùa miếu Bắc quận, vô số hòa thượng đang ở phật điện niệm kinh chợt ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy kim thân phật tượng đỉnh đầu bọn họ bỗng nhiên phật quang bừng sáng, mang cả tòa phật điện chiếu rọi như ban ngày.
...
Niệm xong một lần 《 Tâm Kinh 》, vẫn như cũ chưa phát hiện hiện tượng lạ gì, Lý Mộ cảm thấy có chút thất vọng, khi mở mắt, bỗng nhiên bị một luồng ánh sáng mạnh chói không mở được mắt, không khỏi kinh hãi nói: “Cái gì sáng như vậy?”
Lý Mộ vừa mở mắt, liền bị ánh sáng mạnh đâm cho hai mắt không thể nhìn thẳng.
Trong lòng hắn cả kinh, tưởng hai nữ quỷ kia thừa dịp hắn chưa chuẩn bị làm động tác nhỏ nào đó, đang chuẩn bị bắt ấn phòng bị, cúi đầu, mới phát hiện sáng lên là chính hắn.
“Tình huống gì vậy?”
Lý Mộ cả kinh trực tiếp đứng lên, lúc này ánh vàng trên người hắn càng tăng lên, như ở trong một quầng sáng, hai mắt khó có thể nhìn vật, thân thể còn có một loại cảm giác ấm áp.
Tô Hòa đứng xa xa nhìn hắn, giật mình nói: “Ngươi còn nói ngươi không hiểu phật pháp!”
Thẳng đến giờ phút này, nàng mới ý thức được, từ vừa mới bắt đầu, nàng đã xem nhẹ người trẻ tuổi trước mắt này.
Hắn không chỉ có tâm chí dị thường kiên định, không bị sắc dục dụ hoặc, trên người lại có phật môn đại thần thông, linh thể vốn là thuần âm, trời sinh bị đạo pháp phật quang khắc chế, ánh sáng vàng trên người Lý Mộ, ẩn chứa lực lượng ngay cả nàng cũng sợ hãi không thôi.
Cái này ý nghĩa, phật môn pháp kinh hắn vừa rồi niệm, tuyệt đối không phải phật pháp bình thường.
Trong mắt nàng lóe lên ánh sáng âm u, tựa như muốn nhìn thấu Lý Mộ, nhưng chỉ có thể nhìn thấy một mảng mơ hồ.
Mở mắt nhìn thấy đều là ánh vàng, Lý Mộ cảm giác mình sắp mù, vội vàng nhắm mắt, hỏi: “Ánh sáng này khống chế như thế nào?”
Tô Hòa ngẩn ra một phen, có chút khó có thể tin, hỏi: “Ngươi không hiểu?”
Lý Mộ bất đắc dĩ nói: “Vừa mới nói ta chỉ là thử chút...”
“...”
Tô Hòa trầm mặc một lát, mới nói: “Ngươi tán đi một đạo pháp lực phật môn kia trong cơ thể.”
Lý Mộ quyết đoán tán đi pháp lực từ trong phật châu dẫn đường tới, ánh vàng trên người quả nhiên dần dần biến mất, mắt hắn lại có thể nhìn thấy rồi.
Không ngờ được kinh Phật của một thế giới khác, lại có thể thay thế pháp kinh nơi này, Lý Mộ cảm thấy con đường của bản thân hắn lại rộng rồi.
Uy lực của Tâm Kinh, so với hắn tưởng tượng còn lớn hơn, nếu hắn có pháp lực phật môn, chẳng phải là một nguồn sáng biết đi, nơi đi đến, vạn quỷ khuất phục, bầy yêu tránh lui...
Tô Hòa dùng ánh mắt cực độ nghi hoặc nhìn hắn, hỏi: “Ngươi sao lại biết thần thông phật môn?”
“Cái này không quan trọng.” Lý Mộ nhìn Lâm Uyển thân thể càng thêm hư ảo, hỏi: “Ta nên như thế nào mới có thể cứu Lâm cô nương?”
Tô Hòa thu hồi nghi hoặc, nói: “Phật môn tu tâm, phật quang có thể đuổi quỷ, cũng có thể độ quỷ, chỉ cần trong lòng ngươi không có sát niệm, liền sẽ không thương tổn tới nàng, ngươi thử một lần nữa, chậm rãi dùng phật quang bao vây linh thể của nàng...”
Lý Mộ lần nữa từ trong phật châu dẫn đường ra một đạo pháp lực, thấp giọng tụng niệm 《 Tâm Kinh 》, rất nhanh, trên người liền lại tản mát ra phật quang.
Hắn thử khống chế chúng nó, tâm niệm khẽ động, liền có một đạo hào quang từ bên ngoài cơ thể phân ra, chậm rãi bao vây linh thể Lâm Uyển, khi Lý Mộ dùng toàn bộ phật quang hoàn toàn bao bọc Lâm Uyển, thân thể bỗng nhiên như là bị vét sạch, mềm nhũn ngã xuống.
Phật quang này tuy là lấy pháp lực trong phật châu dẫn dắt, nhưng tiêu hao sau đó, lại là pháp lực của chính Lý Mộ, mà pháp lực của hắn vốn không nhiều, vừa rồi đã lãng phí một lần, sau khi dùng một lần nữa ở trên người Lâm Uyển, liền hoàn toàn khô kiệt.
Hắn cũng chưa ngã xuống đất, mà là ngã xuống trong một vòng tay mềm mại thơm tho.
Tô Hòa đỡ hắn, quan tâm nói: “Ngươi không sao chứ?”
“Không sao, chỉ là có chút mệt, nghỉ ngơi chút là tốt rồi.” Dù sao cũng là lần đầu tiên cùng nữ quỷ tiếp xúc khoảng cách bằng 0, Lý Mộ muốn đứng lên, dưới chân lại không có chút sức nào.
“Không sao.” Tô Hòa mỉm cười nói: “Ta đã không phải nhân loại, không có đề phòng nam nữ.”
“Đa tạ ân công!” Thân thể Lâm Uyển đã hoàn toàn ngưng thực, nàng quỳ gối trước mặt Lý Mộ, cảm kích nói: “Ân cứu mạng của ân công, Lâm Uyển không biết lấy gì để báo...”
“Không cần cảm tạ.” Lý Mộ khoát tay áo, nói: “Để Lâm cô nương chịu oan khuất này, cũng là nha môn thất trách, là chúng ta thất trách.”
Đồng thời hắn ở trong lòng thầm than, quả nhiên đạo hạnh càng sâu, bảy loại tình cảm liền càng cường đại, niềm vui cảm ơn từ oán linh Lâm Uyển sinh ra, so với Trương Vương thị lớn hơn đâu chỉ gấp mười...
Tô Hòa đã có thể ngưng tụ thành thực thể, ít nhất cũng là tu vi cảnh giới thứ ba, lực lượng bảy tình cảm càng cường đại, chỉ tiếc, như loại tồn tại đạo hạnh sâu đậm này, bảy loại tình cảm bình thường không hiện ra ngoài, lấy đạo hạnh nhỏ nhoi của Lý Mộ, căn bản không dẫn đường được.
Oán linh kiểu Lâm Uyển, hẳn đã là cực hạn của Lý Mộ.
Hết chương 30.