Đạo môn chú ý vô vi, các tông của đạo môn, đều là thành lập ở tiên sơn động phủ linh khí dư thừa, tiếp xúc rất ít với dân chúng tầng dưới chót, chỉ là ngẫu nhiên sẽ phái đệ tử xuống núi rèn luyện, hàng yêu trừ ma, lại có không ít thường trú nha môn các quận, bởi vậy được triều đình tôn kính.
Phật môn tuy chú ý vô dục, nhưng ở dân gian có rất nhiều chùa miếu, thu nạp nhiều khách hành hương, sức ảnh hưởng ở trong dân chúng lớn hơn đạo môn.
Hàn Triết là đệ tử đạo môn, nhìn thấy các tín đồ phật môn này cuồng nhiệt như thế, trong lòng tất nhiên là không vui, đợi mấy người đó đi rồi, hừ lạnh một tiếng, nói: “Một đám ngu dân, những con lừa trọc đó đoạn tình tuyệt dục, chính mình cũng không sinh được con, sao có thể phù hộ bọn họ...”
“Đầu nhi nói đúng...”
Ba gã bộ khoái dưới trướng Hàn Triết liên tục lên tiếng phụ họa.
Bản thân Lý Mộ làm con cái Hoa Hạ, tự nhiên càng thích tôn giáo bản thổ nhà mình, đương nhiên, hắn đối với phật môn nơi này cũng không có ác cảm gì, dù sao hòa thượng Huyền Độ chùa Kim Sơn từng cứu mạng của hắn, còn tặng cho hắn pháp bảo phòng thân, hắn không có lý do chán ghét hòa thượng.
Huống chi, hai tầng thuộc tính của phật môn thần thông, cũng khiến Lý Mộ cực kỳ hâm mộ không thôi, không biết có thể phật đạo song tu hay không, đến lúc đó hắn tay trái đạo môn thủ ấn, tay phải phật môn pháp quyết, yêu quỷ nào thấy cũng phải trốn tránh.
Nhưng trước mắt chưa có con đường tu hành thần thông phật môn, Lý Mộ chỉ có thể mang loại ý tưởng này tạm thời áp chế.
Trương Sơn đi ở bên cạnh Lý Mộ, khó hiểu hỏi: “Ngươi nói nữ quỷ kia vì sao không hại chúng ta?”
Lý Mộ thuận miệng nói: “Có thể là sợ nha môn truy cứu đi.”
“Điều này cũng đúng.” Trương Sơn gật gật đầu, nói: “Nhưng hắn vì sao phải khiến chúng ta nằm mơ như vậy, đêm qua ta giày vò mười mấy lần, bây giờ chân cũng mềm nhũn...”
Nghĩ đến ảo cảnh ngày hôm qua, ánh mắt Lý Mộ liền không khỏi nhìn về phía Lý Tứ.
Hắn vốn tưởng Lý Tứ là kẻ háo sắc nhất trong mọi người, nhất định là chịu không nổi sắc dục dụ hoặc trước hết, sự thật lại là, Lý Tứ háo sắc nhất, ở lúc đối mặt sắc đẹp dụ hoặc, so với tất cả bọn họ, bao gồm Hàn Triết loại người tu hành này cũng kiên định hơn.
Nếu Lý Mộ không hiểu 《 Thanh Tâm Quyết 》, kết cục sẽ không tốt hơn đến đâu so với bọn Trương Sơn.
Mà theo Lý Mộ biết, Lý Tứ từ trước tới giờ đều chưa từng tu hành, như vậy, chuyện đã xảy ra trong ảo cảnh đêm qua, liền khiến hắn nghĩ mãi mà không hiểu.
Từ khi tỉnh lại bắt đầu, Lý Tứ đã không nói một câu nào, Lý Mộ đi qua, nghi hoặc hỏi: “Ngày hôm qua trong ảo cảnh kia, ngươi làm như thế nào?”
Lý Tứ liếc hắn, thản nhiên nói: “Lầu xanh huyện Dương Khâu, ta so với nhà mình còn quen hơn, nhắm mắt lại cũng có thể đi, lão tử trường hợp nào chưa từng thấy, tư thế nào chưa từng chơi, cũng chỉ các ngươi đám chưa trả đời này mới có thể bị dụ hoặc...”
Lý Mộ nhất thời thế mà không có lời nào để chống đỡ.
Lý Tứ lại như là nghĩ tới cái gì, trên mặt hiện ra một tia kinh ngạc, nói: “Không đúng, ngày hôm qua ngươi cũng chưa trúng chiêu, ngươi một tên non nớt, ở dưới loại trường hợp đó, sao có khả năng khống chế được, chẳng lẽ... , chẳng lẽ ngươi không được?”
“...”
Lý Mộ thẹn quá hóa giận, hỏi: “Ngươi cho rằng ngươi không bị dụ hoặc?”
Lý Tứ lạnh nhạt nói: “Sự thật đã chứng minh.”
Lý Mộ hỏi: “Thanh Thanh là ai?”
...
Thân thể Lý Tứ chấn động, sau đó liền cúi đầu, lâm vào lặng lẽ.
Trương Sơn kéo Lý Mộ đến một bên, trách cứ nói: “Đang yên đang lành, ngươi nhắc Thanh Thanh làm cái gì?”
Lý Mộ nghi hoặc nói: “Thanh Thanh là ai?”
Trương Sơn kinh ngạc nói: “Ngươi quên rồi?”
Lý Mộ nói: “Ta nên nhớ sao?”
“Ta quên mất chuyện ngươi lúc đó...” Trương Sơn vỗ vỗ đầu, cuối cùng nhớ tới Lý Mộ từng mất trí nhớ, lại nói: “Tóm lại, tuyệt đối không thể ở trước mặt Lý Tứ nhắc tên “Thanh Thanh”, thậm chí liên quan chữ “Thanh”, mang âm “Thanh” cũng không thể nhắc...”
“Vậy Lý Thanh thì sao?”
“Ngươi dám trước mặt đầu nhi gọi tên nàng?”
“Không dám.”
...
Lý Tứ đi ở phía trước, Trương Sơn cố ý tụt lại sau hắn vài bước, sau đó mới thở dài, nói với Lý Mộ: “Thật ra hắn trước kia không phải thế này, trước kia đi ngang qua lầu xanh, hắn cũng sẽ không nhìn dù chỉ một cái...”
Lý Mộ hỏi: “Có liên quan cô nương tên Thanh Thanh kia?”
Trương Sơn gật gật đầu, nói: “Thanh Thanh là vị hôn thê thanh mai trúc mã của hắn, bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, lúc còn rất nhỏ đã định ra hôn ước, về sau, về sau...”
“Về sau Thanh Thanh chạy theo kẻ có tiền?”
Trương Sơn kinh ngạc nói: “Ngươi nhớ ra rồi à...”
Không phải Lý Mộ nhớ ra, mà là thế gian lộ số cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi, một hai vị hôn thê không chạy mất, thiếu niên Lý Tứ từng ngây thơ lại nào sẽ tính tình thay đổi hẳn, trở thành bộ dáng hôm nay.
Không có ai trời sinh đã cặn bã, mỗi một nam nữ nát bét về cảm tình, thường thường đều từng có thời điểm chuyên tình nhất.
Tuy Lý Tứ đi lầu xanh giống như là về nhà, nhưng ở trong mắt Lý Mộ, gã vẫn như cũ so với Triệu Vĩnh vì tiền đồ, liền giết hại vị hôn thê cao thượng hơn mấy trăm một ngàn lần.
Nghĩ đến Triệu Vĩnh, Lý Mộ liền có chút đau đầu.
Hắn sở dĩ muốn giúp Lâm Uyển, một là thật sự thương xót nàng, hai là vì mạng nhỏ của mình, nói vài câu hiên ngang lẫm liệt đơn giản, nhưng chuyện này thực sự đi làm, lại cực kỳ gian nan.
Nếu Lâm Uyển chỉ muốn báo thù, vậy trực tiếp diệt hồn thứ hai của Triệu Vĩnh, Triệu Vĩnh tuy sẽ không chết, nửa đời sau cũng chỉ có thể làm một kẻ ngốc.
Nhưng hậu quả làm như vậy chính là, nàng và Tô Hòa, đều sẽ bị triều đình truy nã, không có kết cục gì tốt.
Thông qua luật pháp để báo thù, nhìn qua hợp tình hợp lý, nhưng Lý Mộ làm bộ khoái, biết rõ luật pháp Đại Chu, nhìn từ bề ngoài, là bảo hộ kẻ yếu, trên thực tế, luật pháp có thể trừng phạt, cũng chỉ có kẻ yếu.
Đại Chu các quận tự trị cao độ, trưởng quan một quận, đối với dân chúng bản quận có được quyền sinh quyền sát, muốn trừng phạt Triệu Vĩnh, thì không tránh được quận thừa, loại vụ án này, chỉ sợ ngay cả huyện lệnh đại nhân cũng không dám tiếp...
Hắn tối hôm qua tiếp, là một phiền toái to lớn.
Chỉ là hắn không có lựa chọn nào khác.
Như thế nào để Triệu Vĩnh đền tội, trả Lâm Uyển công bằng, còn cần bàn bạc kỹ hơn. Lý Mộ theo đám người Hàn Triết một lần nữa trở lại Triệu gia, vợ chồng họ Triệu nghe nói hồn Triệu Vĩnh đã tìm về, vui mừng quá đỗi, chỉ tiếc bọn họ cảm kích là nhằm vào Hàn Triết, Lý Mộ không nhìn thấy, cũng không dẫn đường được cảm xúc của bọn họ.
Hàn Triết đứng ở trước mặt hai người, nói: “Hồn của lệnh công tử, là bị một nữ quỷ câu dẫn, nữ quỷ đó đêm qua bị ta đả thương căn cơ, bây giờ hẳn là đã hồn phi phách tán, ta bây giờ mang hồn Triệu Vĩnh đẩy vào thân thể hắn.”
Hết chương 32.