Lý Mộ thuận miệng nói: “Vừa nhận...”
Trương Sơn nhất thời nổi hứng thú: “Bộ dạng xinh đẹp không?”
“Cũng được...”
“So với đầu nhi thế nào?”
“Không so được.”
“Tương đối là được rồi, đầu nhi tuy bộ dạng xinh đẹp, nhưng người ta một lòng chỉ vì tu hành, cùng ngươi không phải người chung đường, ngươi cũng không thể luôn nghĩ tới đầu nhi, cuối cùng giống Lý Tứ đau lòng khổ sở như vậy...”
Khi hai người câu không câu có nói chuyện phiếm, Lâm gia thôn, một nam tử dáng người thấp bé đứng ở trước nơi ở cũ của Lâm Uyển, hỏi lão giả cách đó không xa: “Lão nhân gia, Lâm Uyển cô nương có ở nhà không?”
Lão nhân gãi gãi đầu, nói: “Hôm nay sao nhiều người tìm đến Uyển Uyển như vậy?”
Nam tử thấp bé kia khẽ nhíu mày, hỏi: “Còn có người đi tìm nàng sao?”
Lão giả gật đầu nói: “Vừa rồi có hai người, nói là bà con của Uyển Uyển, mới vừa đi...”
Trên mặt gã lùn lộ ra nụ cười, nói: “Chúng ta vốn đi cùng nhau, hai ngày trước không cẩn thận tách ra, bọn họ vừa rồi chạy đi đâu?”
Lão giả chỉ vào một con đường bên trái, nói: “Hướng này, mới vừa đi không lâu, ngươi bây giờ nếu đuổi theo, hẳn là còn có thể đuổi kịp.”
“Đa tạ lão nhân gia.” Nam tử lùn cười cười với lão, xoay người hướng phương hướng lão chỉ đuổi theo.
Lão giả nhìn bóng người hắn đột ngột biến mất, lẩm bẩm: “Chân nhìn rất ngắn, chạy sao lại nhanh như vậy...”
...
Trên đường về huyện thành, Trương Sơn rốt cuộc không nhẫn nại được nghi hoặc trong lòng, hỏi Lý Mộ nói: “Ngươi rốt cuộc muốn tra vụ án gì?”
Đã không thể giấu được Trương Sơn, Lý Mộ dứt khoát nói: “Vụ án Lâm Uyển mất tích.”
“Ngươi sao lại bỗng nhiên muốn tra cái này?” Trương Sơn vẫn là nghi hoặc khó hiểu: “Nơi này không phải khu trực thuộc của ngươi, xảy ra án cũng không thuộc về ngươi quản, hơn nữa loại án mất tích này, hàng năm có rất nhiều, đại bộ phận đều có liên quan với yêu tà quỷ vật, đầu nhi bây giờ không ở đây, chúng ta muốn tra như thế nào?”
“Không nhất định có liên quan với yêu quỷ.” Lý Mộ hỏi: “Còn nhớ rõ vừa rồi lão đầu kia nói cái gì không?”
“Nói cái gì?”
“Lâm Uyển cùng Triệu Vĩnh có hôn sự.”
“Có hôn sự làm sao vậy...” Trương Sơn mờ mịt hỏi một câu, sau đó như là ý thức được cái gì, vội vàng nói: “Đợi một chút, Triệu Vĩnh, Triệu Vĩnh nào?”
Lý Mộ nói: “Triệu Vĩnh kia ngươi vừa mới gặp.”
Trương Sơn ngạc nhiên nói: “Hắn không phải sắp kết thân với con gái quận thừa sao?”
Lý Mộ gật gật đầu, nói: “Đúng vậy.”
Xét cho cùng là bộ khoái, nhìn quen lòng người, Trương Sơn rất nhanh đã ý thức được cái gì, lẩm bẩm: “Lâm Uyển vừa mới mất tích, Triệu Vĩnh liền kết thân với con gái quận thừa, chẳng lẽ Lâm Uyển biến mất, là Triệu gia làm?”
Lý Mộ gật gật đầu, nói: “Ta cũng hoài nghi như vậy.”
Trương Sơn nghĩ nghĩ, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên nghiêm nghị, nói: “Ngươi hẳn không phải muốn quản chuyện này chứ, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, chúng ta chỉ là bộ khoái nho nhỏ, quản chuyện trộm cắp lông gà vỏ tỏi, coi như xứng với bộ quần áo này rồi, vụ án này, không phải chúng ta có thể quản, đừng nói chúng ta, huyện lệnh đại nhân cũng không dám quản...”
Nếu có thể an an ổn ổn ngồi ở huyện nha lăn lộn qua ngày, Lý Mộ cũng không muốn dùng bát cơm thậm chí là sinh mệnh của mình đi mạo hiểm.
Chỉ tiếc, trả Lâm Uyển công bằng, không chỉ liên quan cửa ải trong lòng Lý Mộ, còn liên quan đến số mệnh của hắn.
Lâm Uyển là mấu chốt hắn ngưng tụ phách thứ nhất, lực lượng cảm xúc của một oán linh, bằng với Lý Mộ đỡ mấy trăm hơn một ngàn bà cụ, thời gian đối với Lý Mộ mà nói chính là sinh mệnh, hắn không thể mang đại bộ phận thời gian lãng phí trên việc đỡ bà cụ qua đường.
Vụ án này hung hiểm dị thường, Lý Mộ không muốn liên lụy bất cứ một người nào.
Hắn nhìn Trương Sơn, lắc đầu nói: “Ngươi về đi, đừng nhúng tay chuyện này nữa.”
Trương Sơn giật mình nói: “Ngươi thật sự muốn quản?”
“Không quản không được.”
Trương Sơn nhìn hắn hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Có đôi khi ta thật sự hoài nghi, ngươi còn có phải Lý Mộ kia ta quen biết hay không, giống như từ sau lần trước từng chết một lần, ngươi liền thay đổi rất nhiều, trước kia ngươi nhát gan nhất, mặc kệ gặp vụ án nào, đều là có thể trốn thì trốn, chưa bao giờ sẽ chủ động đi trêu chọc những thứ này...”
Lý Mộ nói: “Chính vì từng chết một lần, ta mới biết, rốt cuộc nên sống như thế nào...”
Hắn vừa dứt lời, một giọng nói âm trầm bỗng nhiên từ phía sau vang lên.
“Đã từng chết một lần, vì sao còn không quý trọng tính mạng, cứ phải đi động vào thứ các ngươi không thể động?”
Phía sau đột ngột truyền đến thanh âm, Lý Mộ xoay phắt người lại, nhìn thấy một nam tử dáng người thấp bé, bộ dạng cực xấu, đứng ở phía sau bọn họ cách đó không xa, đang dùng ánh mắt âm u nhìn bọn họ.
Trong lòng hắn cả kinh, lấy linh giác hắn hôm nay, thế mà không biết người này là tới gần lúc nào, có thể thấy được đối phương nhất định là người tu hành che giấu khí tức, pháp lực so với Lý Mộ chỉ cao hơn chứ không thấp hơn.
Mà căn cứ lời nói mới rồi của gã, Lý Mộ cũng nháy mắt liền đoán được thân phận của gã, không ngờ được Triệu gia thế mà cẩn thận đến thế, nhanh như vậy đã làm ra hành động, vì che giấu chuyện Lâm Uyển, thế mà mời tới người tu hành.
Sắc mặt Trương Sơn cảnh giác, hỏi: “Ngươi là ai?”
“Là người Triệu gia phái.” Sau khi gã lùn xuất hiện, Lý Mộ liền biết việc hôm nay không thể êm đẹp giải quyết. Hắn yên lặng rút ra Thanh Hồng kiếm trong tay, đứng ở trước người Trương Sơn, nói: “Ngươi đi trước, về nha môn tìm người...”
Đối mặt tên lùn này, bản thân Lý Mộ trái lại không sợ, trong ba ngày đó, hắn cân nhắc ra không ít thứ, tên lùn trước mắt cho hắn cảm giác, thực lực cũng chỉ xấp xỉ với Hàn Triết, so với Lý Thanh yếu hơn một chút. Hắn có pháp khí nơi tay, còn có mấy chiêu bí pháp áp đáy hòm, chỉ cần không gặp cao thủ trung tam cảnh, cho dù không làm được giết địch, cũng có thể tự bảo vệ mình.
Nghe xong Lý Mộ nói, Trương Sơn không do dự xoay người bỏ chạy, ở lại chỗ này, sẽ chỉ trở thành gánh nặng của Lý Mộ, làm bộ khoái nhiều năm, nhiều lần thân hãm hiểm cảnh, hắn biết rõ lúc này nên làm cái gì.
“Chạy, các ngươi có thể chạy đi đâu?”
Thân thể gã lùn nhoáng lên một cái, liền xuất hiện ở trước người Trương Sơn, ngăn cản đường đi của hắn.
Trương Sơn tránh không kịp, gã lùn nâng tay, một phù triện màu vàng đánh ra, dán ở ngực Trương Sơn, sau đó, hắn liền cảm giác nâng lên một chân nặng tựa ngàn quân, thân thể tựa như bị cái gì giam cầm, ngay cả ngón tay cũng không thể động đậy.
Không chỉ có thế, thị giác, thính giác của hắn, cũng tựa như bị phong bế, trước mắt một mảng tối đen, trong tai không nghe được bất cứ tiếng động nào nữa.
Gã lùn giở lại trò cũ, lại hướng Lý Mộ ném ra một lá bùa, phù triện đó tốc độ cực nhanh, nhưng Lý Mộ sớm có phòng bị, Thanh Hồng kiếm trong tay nhẹ nhàng vung lên, mang lá bùa kia ở không trung chém làm hai đoạn.
Hết chương 36.