Lý Mộ có chút nghi hoặc, hỏi: “Bệ hạ sao bỗng nhiên để ta làm ngự sử?”
Mai đại nhân nói: “Bởi vì ngươi không sợ quyền quý, cũng không sợ thư viện, dám nói thẳng can gián, bệ hạ cần ngươi nói thẳng ở trên triều đường.”
Lý Mộ gật gật đầu, nói: “Ta hiểu.”
Thư viện Bách Xuyên.
Một lão giả chỉ vào Trần phó viện trưởng, cả giận nói: “Ngươi hồ đồ à, vì bao che một học sinh có tội, hủy danh dự trăm năm của thư viện, các ngươi là phải hướng các đời tiên hiền toàn thư viện tạ tội...”
Trần phó viện trưởng cũng trầm mặt, nói: “Đây vốn chỉ là một chuyện nhỏ, không có khả năng phát triển tới mức bây giờ, nhất định là có người ở sau lưng thúc đẩy.”
Lão giả đó cả giận nói: “Các ngươi nếu có thể làm việc theo lẽ công bằng, lại nào sẽ bị người ta bắt thóp?”
Trần phó viện trưởng nói: “Ta muốn biết, là ai ở sau lưng thiết kế chúng ta, việc này bởi Thần Đô lệnh Trương Xuân dựng lên, ta đã điều tra, Trương Xuân kia từng là học sinh của thư viện Vạn Quyển, chẳng lẽ đây là thư viện Vạn Quyển đặt bẫy chúng ta?”
Lão giả đó nói: “Việc này không quan trọng, hiện nay mà nói, quan trọng là như thế nào vãn hồi danh dự thư viện, việc này ngay cả viện trưởng đang bế quan cũng bị kinh động, viện trưởng đại nhân đã hạ lệnh, trục xuất Giang Triết khỏi thư viện, hủy bỏ tư cách giáo tập của Phương Bác, ở trong triều đình, bất luận kẻ nào cũng không cho phép cầu tình cho bọn họ...”
Trên mặt Trần phó viện trưởng hiện ra nét hối hận, nghiến răng nói: “Biết rồi.”
Tử Vi điện.
Ba ngày trước, ngự sử đại phu phụng mệnh nữ hoàng, điều tra vụ án Giang Triết.
Thông qua Ngự Sử Đài ba ngày dò hỏi điều tra, rốt cuộc điều tra rõ căn nguyên vụ án này.
Giang Triết lúc ở Diệu Âm phường nghe khúc, ở trong nhã gian, nổi lên sắc tâm đối với nhạc sĩ xinh đẹp, muốn thực thi xâm phạm đối với nàng.
Nhạc sĩ kia của Diệu Âm phường không chịu nổi nhục, lớn tiếng kêu cứu, cuối cùng kinh động nhạc sĩ khác, xông vào phòng, ngăn lại Giang Triết, cũng không phải như Giang Triết nói, ở trong quá trình thực thi xâm phạm đối với nhạc sĩ đó, tự mình tỉnh ngộ.
Mà Hình bộ sở dĩ phán đoán sai lầm, là vì lúc Giang Triết ở Hình bộ chịu thẩm, trên người mang theo một món pháp bảo thầy này Phương Bác tặng hắn, pháp bảo này có thể ở lúc bị nhiếp hồn bảo trì tỉnh táo, do đó lầm đường quan viên Hình bộ phán án.
Sau khi xét thấy hành vi phạm tội Giang Triết phạm phải, gian dối không thẳng thắn, hơn nữa lừa dối Hình bộ, khiến án này phán sai, ở Thần Đô tạo thành ảnh hưởng cực kỳ ác liệt, theo luật xử phạt nặng, phán xử Giang Triết mười năm tù, phế bỏ toàn thân tu vi của hắn, đồng thời vĩnh viễn không sử dụng.
Sau rèm che, nữ đế lạnh như băng hỏi Trần phó viện trưởng: “Thư viện Bách Xuyên đối với điều này, có gì dị nghị không?”
Trần phó viện trưởng cúi đầu nói: “Thầy trò Phương Bác cùng Giang Triết lừa gạt triều đình, lừa gạt thư viện, thư viện Bách Xuyên đã mang Giang Triết đuổi khỏi thư viện, hủy bỏ tư cách giáo tập thư viện của Phương Bác, Ngự Sử Đài theo luật phán xử, thư viện không có dị nghị.”
Nữ hoàng thanh âm uy nghiêm nói: “Chuyện Giang Triết, ảnh hưởng ác liệt, thư viện khó thoát trách nhiệm, năm nay danh ngạch làm quan của học sinh thư viện Bách Xuyên, giảm bớt một nửa.”
Trần phó viện trưởng môi giật giật, cuối cùng vẫn chưa mở miệng.
Thư viện xuất hiện loại chuyện xấu này, giờ phút này lão căn bản không có mặt mũi gì phản bác tiếp.
Thư viện địa vị cao cả hiếm thấy cúi đầu ở trên triều đường, nhưng nữ hoàng lại chưa dừng ở đây.
Trong rèm che tiếp tục truyền đến thanh âm của nữ hoàng.
“Hơn trăm năm qua, Đại Chu trên đến triều đình, dưới đến các quận, quan viên lớn nhỏ, đều bị thư viện ôm đồm, từ việc thư viện Bách Xuyên có thể thấy được, học sinh thư viện, đức hạnh còn chờ đề cao, trong thư viện, cũng có bệnh trầm kha hiện ra. Trẫm cho rằng, về sau quan viên trong triều, đều từ thư viện sinh ra hay không, còn chờ nghị luận...”
Câu này của nữ hoàng vừa ra, trong lòng triều thần cả kinh.
Bệ hạ sớm đã có ý thay đổi hiện trạng quan viên Đại Chu đều ra từ thư viện, rõ ràng là muốn nương chuyện thư viện Bách Xuyên, mượn đề tài để nói chuyện của mình.
Lập tức liền có mấy người đứng ra, mở lời phản đối.
“Bệ hạ, tuyệt đối không thể!”
“Thư viện chính là Văn Đế sáng lập, bốn đại thư viện, kéo dài Đại Chu trăm năm an ổn, một khi thay đổi, tất nhiên sẽ dẫn tới triều cục rung chuyển.”
“Ở ngoài Đại Chu, yêu quốc như hổ rình mồi, quỷ vực cũng không yên ổn, các nước ra vẻ kính cẩn nghe theo, thực ra đều có rắp tâm, trong Đại Chu, cũng có Ma Tông thường xuyên nhiễu loạn, nhỡ đâu triều cục rung chuyển, tất nhiên sẽ cho bọn hắn cơ hội có thể thừa dịp...”
“Bệ hạ nếu khư khư cố chấp, có lẽ sẽ làm Đại Chu lâm vào vũng bùn, bệ hạ cũng sẽ trở thành tội nhân thiên cổ...”
...
Mấy người mở miệng, đều là người thư viện Bách Xuyên, Thanh Vân, Vạn Quyển, trong đó bao gồm Trần phó viện trưởng của thư viện Bách Xuyên. Thư viện Bách Xuyên danh dự bị tổn hại, hai thư viện khác vui vẻ đứng nghe, nhưng ở lúc đối mặt chuyện này, ba đại thư viện bảo trì nhất trí ăn ý.
Nữ hoàng chưa đáp lại mấy người của thư viện, hỏi: “Các khanh ý tứ thế nào?”
Trong triều đình, một mảng im lặng.
Thư viện tồn tại, tuy cũng có một chút tệ đoan, nhưng chỉnh thể mà nói, tuyệt đối là lợi lớn hơn hại.
Bắt đầu từ thời Văn Đế, thư viện đã kéo dài trăm năm, cuồn cuộn không ngừng vận chuyển nhân tài, tạo ra tác dụng phi thường lớn cho kéo dài quốc tộ Đại Chu an ổn.
Bệ hạ muốn hủy bỏ đặc quyền của thư viện, đơn giản là muốn đánh vỡ cục diện trong triều, mang quyền lực tập trung ở trong tay nàng, cái này sẽ hoàn toàn đảo điên cục diện Văn Đế đặt ra, Đại Chu tương lai sẽ đi về phía nào, không ai có thể biết trước.
Đối với đại bộ phận quan viên trong triều mà nói, vị trí nữ hoàng, cũng không lâu dài.
Ngôi vị hoàng đế của Đại Chu, cuối cùng vẫn phải giao tới trong tay Tiêu thị hoặc là Chu gia, trong lúc nữ hoàng tại vị, cũng không thích hợp dứt khoát hẳn hoi cải cách, cái này bất lợi cho quốc gia ổn định.
Sau khi nữ hoàng mở miệng, quần thần không một ai đáp lại, không khí trên đại điện cũng dần dần trở nên xấu hổ.
Loại chuyện này, không phải lần đầu tiên xảy ra, dù sao, quan viên trong triều, hầu như đều xuất thân thư viện, mặc dù là ngự sử, cũng không muốn thay đổi tổ chế đã kéo dài trăm năm.
Ngay lúc này, trong góc đại điện, bỗng nhiên truyền đến một thanh âm.
“Bệ hạ anh minh...”
Khi một mảng yên tĩnh, bỗng nhiên truyền đến thanh âm, khiến trong lòng bách quan chấn động.
Không biết người nào to gan lớn mật, dám ở lúc này mở lời?
Bọn họ nhao nhao nhìn về phía góc đại điện, một bóng người từ góc đi ra.
“Lý Mộ?”
“Là hắn!”
“Hắn sao lại ở chỗ này, đợi một chút, hắn mặc, là triều phục ngự sử?”
“Ngự sử trong điện, bệ hạ để hắn làm ngự sử trong điện?”
Hết chương 373.