Lý Mộ lại nhìn về phía mấy người của thư viện, nói: “Đây cũng là nhân tài thư viện các ngươi vận chuyển cho triều đình, các ngươi sẽ không muốn nói, những kẻ này cũng là trường hợp đặc biệt chứ, vậy trường hợp đặc biệt của các ngươi không khỏi cũng quá nhiều rồi...”
Đám người Trần phó viện trưởng, rốt cuộc á khẩu.
Đây là chuyện vừa mới xảy ra của Thần Đô, dưới tay Lý Mộ, không biết đã đánh con em bao nhiêu quan viên, hắn thậm chí bức bách quan viên liên quan sự việc, tự mình thỉnh cầu sửa luật lấy bạc chuộc tội.
Bách quan lặng lẽ, Lý Mộ tiếp tục nói: “Những thứ này ta liền không nói nhiều nữa, quan viên từ thư viện đi ra, ở trong triều kết bè kết cánh, đối địch lẫn nhau, các ngươi mỗi một người, đều nhìn không ra sao?”
Thanh âm vang dội ở kim điện, ngay cả mấy vị đầu sỏ ở tận cùng phía trước, cũng không thể không chú ý tới hắn.
Bởi vì hắn thật sự nói quá giỏi, cũng quá dám nói.
Hắn phá hủy quy tắc các quan viên ngầm thừa nhận, mang chuyện ngày thường bách quan sẽ không đưa lên mặt bàn, trắng trợn đưa đến trước đài, giật xuống nội khố toàn bộ triều đình, từ trước tới nay, người dám phá hư quy tắc như vậy, đều chết không toàn thây.
Ánh mắt Lý Mộ ở trên mặt mấy người thư viện lần lượt nhìn quét, nói: “Xem xem việc các ngươi làm đi, bệ hạ anh minh thần võ, lòng mang thiên hạ, các ngươi lại chỉ nghĩ cho lợi ích của mình, các ngươi có tư cách gì, có thể diện gì trách cứ bệ hạ, lúc chỉ trích bệ hạ, trong lòng các ngươi, chẳng lẽ sẽ không cảm thấy xấu hổ sao?”
Trên kim điện, đứng hơn trăm vị quan viên, lại thành Lý Mộ biểu diễn cá nhân.
Bởi vì quá mức yên tĩnh, tiếng hắn không ngừng quanh quẩn ở trong điện.
Không ai có thể trả lời vấn đề của hắn, các quy tắc trước kia bị bách quan ngầm thừa nhận, bị hắn trắng trợn bày ở trước đài, đủ để làm tất cả mọi người trên triều đình xấu hổ.
Bách quan trầm mặc, thư viện im lặng.
Lý Mộ tiếp tục nói: “Nói cái gì yêu quốc quỷ vực, Ma Tông tứ di, đây đều là cái cớ của các ngươi, các vị đang ngồi so với ai khác đều rõ hơn, vấn đề của Đại Chu không ở bên ngoài, mà là ở triều đình, ở trên kim điện này!”
Lý Mộ thanh âm quanh quẩn, từng chữ tru tâm.
Trong đại điện yên lặng thật lâu, thanh âm uy nghiêm của nữ hoàng mới từ phía sau màn truyền đến: “Lời của Lý ái khanh, các khanh cứ ở đây nghĩ cho cẩn thận, nửa canh giờ sau lại bãi triều.”
Trong rèm che, có tiếng bước chân vang lên, dần dần đi xa, hẳn là nữ hoàng từ hậu điện rời khỏi.
Chỉ chốc lát sau, Mai đại nhân từ hậu điện đi ra, cho Lý Mộ một ánh mắt, Lý Mộ theo nàng từ hậu điện đi ra.
Trong đại điện, một mảng yên tĩnh.
Sắc mặt Lại bộ thị lang đen như đáy nồi, quan viên trong lục bộ cửu tự, từng chịu thiệt ở trong tay hắn, sắc mặt cũng không quá dễ coi.
Phó viện trưởng cùng giáo tập mấy thư viện lớn, không nói một lời rời khỏi.
Các quan viên nhìn nhau, trong điện yên lặng thật lâu, mới có người thở dài một tiếng, nói: “Đây là tên thanh niên phẫn nộ từ nơi nào toát ra thế...”
Sau khi có một người mở miệng, không khí đè nén trong đại điện bị hoàn toàn dẫn nổ.
“Hắn cũng thật dám nói!”
“A, lục bộ cửu tự, bốn đại thư viện, bị hắn mắng hết, bệ hạ cũng chưa từng mắng chúng ta như vậy.”
“Loại người này làm ngự sử, mọi người về sau chỉ sợ không có ngày lành nữa.”
“Ba câu không rời bệ hạ thánh minh, anh minh thần võ, lòng mang thiên hạ, đơn giản chính là muốn thông qua ủng hộ bệ hạ để thu hoạch ân sủng, hắn còn có thể biểu hiện rõ ràng hơn chút nữa không?”
“Thật không biết xấu hổ, bản quan trước kia còn tưởng Thần Đô lệnh Trương Xuân đã đủ không biết xấu hổ, không ngờ, Trương Xuân so với hắn, kém xa...”
Quan viên mở miệng, không chút nào che giấu ghét bỏ cùng phiền chán đối với Lý Mộ, nhưng cũng có một số người im lặng, trên mặt lộ ra nét suy nghĩ, như là thật sự đang cân nhắc lời hắn vừa rồi nói.
Triều đình là có vấn đề, bọn họ ngày thường đối với mấy vấn đề này coi như không thấy, hôm nay bị người ta trắng trợn vạch ra, thì không thể không để ý nữa.
Vấn đề của thư viện, vấn đề của lục bộ, vấn đề quan viên trong triều kết đảng, vấn đề từ sau thời Văn Đế, niệm lực của dân chúng càng ngày càng ít, bị Lý Mộ không chút do dự chọc ra.
Hình bộ thị lang Chu Trọng đứng ở trong đám người, khóe miệng xẹt qua một tia ý cười như có như không.
Lý Mộ cũng không biết tình hình trên điện, hắn đã rời xa Tử Vi điện.
Mai đại nhân cùng thiếp thân nữ quan bên người nữ hoàng dẫn hắn đến trong một điện khác, trên một cái bàn đá trong cung điện kia đã bày đầy món ngon.
Lý Mộ ngẩn ra một phen, hỏi: “Đây là?”
Mai đại nhân nói: “Bệ hạ cố ý cho ngươi dùng bữa trưa xong lại đi.”
Sau buổi chầu sớm, có thể ở hoàng cung dùng bữa trưa, đây chính là đãi ngộ cao tới mức không thể cao hơn nữa.
Lý Mộ cũng không khách khí, vừa rồi ở trên đại điện nước miếng bay tứ tung, hắn đã sớm khát, cầm lấy bầu rượu trên bàn, rót cho mình tràn đầy một ly, uống một hơi cạn sạch.
Trong bầu này tựa như không phải rượu, mà là dịch quả nào đó, trong đó thế mà còn chứa đựng linh khí nồng đậm, một ngụm xuống, bằng với Lý Mộ hấp thu nửa khối linh ngọc.
Bản thân hắn sau khi ngồi xuống, nhìn Mai đại nhân cùng nữ quan trẻ tuổi kia đứng ở một bên, nói: “Các ngươi đừng đứng, ngồi xuống cùng nhau ăn...”
Mai đại nhân lắc lắc đầu, nói: “Ngươi ăn đi, đây là bệ hạ cố ý thưởng cho ngươi.”
Các nàng không muốn, Lý Mộ cũng không miễn cưỡng nữa, trong cung nhiều quy củ, hai người các nàng khẳng định hiểu hơn hắn.
Mai đại nhân nhớ tới một chuyện, chỉ vào nữ quan trẻ tuổi kia, nói với Lý Mộ: “Nàng tên Thượng Quan Ly, là thiếp thân nữ quan của bệ hạ, cũng là một trong các thống lĩnh nội vệ, nội vệ trong cung, đều thuộc về nàng thống lĩnh, ngươi ở trước điện trực, cũng coi như thủ hạ của nàng, ngươi về sau có chuyện gì, có thể tìm Thượng Quan thống lĩnh.”
Một chút thành kiến mới đầu của Thượng Quan Ly đối với Lý Mộ đã biến mất không còn bóng dáng, thản nhiên nhìn Lý Mộ một cái, nói: “Về sau gọi ta đầu nhi là được.”
Lý Mộ hướng nàng ôm quyền, nói: “Ra mắt Thượng Quan thống lĩnh.”
Thượng Quan Ly liếc hắn, lập tức rời khỏi.
Từ “đầu nhi” này, đối với hắn có ý nghĩa đặc biệt, Lý Mộ sẽ không tùy tiện xưng hô.
Vị Thượng Quan thống lĩnh này, nhiều lắm lớn hơn hắn vài tuổi, thế mà cũng có tu vi cảnh giới thứ năm, nhất định là bởi vì thiếp thân nữ quan của nữ hoàng.
Nữ hoàng bệ hạ hào phóng như vậy, có thể trở thành tiểu áo bông bên người nàng, ngày thường tất nhiên có thể nhận được rất nhiều chỗ tốt, tuổi còn trẻ, đã có thể thăng cấp Tạo Hóa, sớm hay muộn có một ngày, Lý Mộ muốn thay thế vị trí của nàng, trở thành áo bông của nữ hoàng bệ hạ so với nàng càng tri kỷ hơn.
Hết chương 375.