Ví dụ như thiết lập luật lấy bạc chuộc tội, ví dụ như không ngừng gia tăng đặc quyền cho Tiêu thị hoàng tộc, đều khiến triều đình Đại Chu xuất hiện rất nhiều nhân tố không ổn định.
Trong triều đình, quan viên đại biểu quần thể lợi ích khác nhau, tranh đấu đảng phái không ngừng, rất nhiều người bởi vậy mà chết.
Ở ngoài triều đình, ba mươi sáu quận cũng không an ổn, ma đạo làm loạn khắp nơi, yêu quốc và quỷ vực cũng như hổ rình mồi, không ngừng xâm phạm biên giới, thẳng đến lúc nữ hoàng kế vị, loại tình huống này cũng chưa được chuyển biến tốt.
Hiện tượng hỗn loạn ở Thần Đô, dẫn tới hiện tượng hỗn loạn của thư viện.
Không biết từ khi nào, trong ba đại thư viện bắt đầu có bầu không khí không lành mạnh này, học sinh vốn nên là rường cột của triều đình, lại thành tai họa của Thần Đô.
Trương Xuân tiếc nuối nói: “Văn Đế từng nói, học sinh thư viện, đọc sách thánh hiền, học thần thông đạo pháp, nên lấy tế thế cứu dân, đền đáp quốc gia làm nhiệm vụ của mình, bọn họ bây giờ, đã quên ước nguyện ban đầu thành lập thư viện của Văn Đế, quên bọn họ là vì sao mà đọc sách.”
Thư viện Bách Xuyên.
Trần phó viện trưởng mắt thấy lại có một học sinh bị đô nha mang đi, hỏi: “Đây là kẻ thứ mấy?”
Một giáo tập lắc đầu nói: “Người thứ mười sáu, nghe nói, Thần Đô nha, Hình bộ, Ngự Sử Đài cùng với Đại Lý tự, học sinh từ thư viện Vạn Quyển mang đi đã vượt qua hai mươi người, từ thư viện Thanh Vân mang đi, cũng vượt qua mười người.”
Một giáo tập khác thở dài nói: “Việc này, chúng ta thế mà đều không biết, các học sinh phẩm hạnh không tốt này, rời khỏi thư viện cũng tốt, miễn cho về sau làm ra chuyện quá phận hơn, liên lụy danh dự thư viện.”
Trần phó viện trưởng nói: “Bây giờ đã không phải vấn đề danh dự thư viện chịu tổn hại hay không, theo quan viên Trung Thư Tây Đài nói, bệ hạ quyết định thay đổi chế độ tuyển quan của triều đình Đại Chu, khai sáng khoa cử.”
Một giáo tập nghi hoặc nói: “Cái gì gọi là khoa cử?”
Trần phó viện trưởng nói: “Bệ hạ muốn phân khoa thủ sĩ, từ nay về sau, quan viên triều đình, không phải tất cả đều từ thư viện lựa chọn sử dụng, nếu muốn vào triều làm quan, phải thông qua triều đình chọn lựa, cho dù là học sinh thư viện cũng không ngoại lệ.”
Thư viện sở dĩ là thư viện, là vì, quan viên Đại Chu, đều xuất thân thư viện, hơn trăm năm qua, bọn họ cung cấp sinh cơ cùng sức sống cuồn cuộn không ngừng cho thư viện, nếu loại sinh cơ cùng sức sống này đoạn tuyệt, thư viện cách tiêu vong cũng liền không xa nữa.
Nếu nói Văn Đế là bắt đầu của thời đại thư viện, như vậy nữ hoàng chính là kết thúc của thời đại thư viện.
Lúc này, một khí tức cường đại bỗng nhiên từ trong thư viện dâng lên, một lão giả đầu đầy tóc bạc xuất hiện ở trong đám người.
Lão nhìn quét mọi người, hừ lạnh một tiếng, nói: “Lão phu chỉ mới bế quan nửa năm, thư viện đã bị các ngươi làm cho chướng khí mù mịt như vậy!”
“Hoàng lão xuất quan rồi.”
“Cung nghênh Hoàng lão.”
Mọi người thấy lão giả này, ùn ùn khom mình hành lễ.
Trong thư viện, trừ viện trưởng quanh năm bế quan, là Hoàng lão địa vị cao nhất, cùng là phó viện trưởng, Trần phó viện trưởng ở trước mặt lão, cũng phải hành lễ vãn bối.
Hoàng lão không chỉ có tu vi cao thâm, tiến vào Động Huyền mấy chục năm, càng chi chít hoa trái, dạy dỗ trọng thần trong triều vô số kể, làm ra cống hiến thật lớn cho Đại Chu, là linh hồn của thư viện Bách Xuyên.
Lão giả tóc bạc hừ lạnh một tiếng, nói: “Học sinh thư viện phạm sai lầm, triều đình có thể xử trí, bầu không khí không lành mạnh của thư viện, thư viện cũng có thể sửa lại, nàng mượn đề tài để nói chuyện của mình, chẳng qua là muốn độc tài quyền to, bồi dưỡng tâm phúc, mang triều đình nắm giữ chặt chẽ ở trong tay nàng. Bốn đại thư viện, tuyệt đối không thể dễ dàng cho phép chuyện như vậy xảy ra.”
Lúc vào triều, Lý Mộ bất ngờ phát hiện, phía trước nhất của bách quan bày một cái ghế, ngồi trên ghế là một vị lão giả tóc bạc.
Có thể ngồi ở trong Tử Vi điện, tự nhiên không phải người bình thường, hắn từ trong tiếng các quan viên nghị luận biết được, lão giả này tựa như là một vị phó viện trưởng của thư viện Bách Xuyên, tư cách rất cao, khi tiên đế còn tại vị, đã cho lão tư cách ngồi thảo luận chính sự.
Bởi vì đã xảy ra những việc xấu đó, liên tiếp mấy lần, trên buổi chầu sớm, đều không có bóng dáng người thư viện, hôm nay vẫn là lần đầu xuất hiện.
Lão giả cau mày ngồi ở nơi đó, ngay cả không khí trong triều cũng nghiêm nghị hơn rất nhiều.
Buổi chầu sớm hôm nay, chủ yếu là nghị luận, do triều đình tự mình xây dựng khoa cử, chọn lựa nhân tài làm quan, thay thế tình huống ngày xưa quan viên trong triều bị thư viện lũng đoạn.
Loại phương pháp này, không thể nghi ngờ là hoàn toàn huỷ bỏ chế độ cũ, sau khi nữ hoàng bệ hạ đưa ra, cũng chưa dẫn tới triều thần thảo luận, chỉ có mấy quan viên Ngự Sử Đài hưởng ứng.
Bởi vì đại bộ phận người đối với đứng trên triều đình mà nói, đây là đi ngược lại lợi ích của bọn họ.
Quan viên trong triều, nói là xuất thân thư viện, thật ra xét đến cùng, học sinh thư viện, đều là con em quyền quý hào tộc Đại Chu, bọn họ đưa con em trong nhà đến thư viện, mấy năm sau, có thể vào triều làm quan, để địa vị cùng quyền lực của gia tộc bọn họ, lấy phương thức như vậy, từng thế hệ kéo dài tiếp.
Một khi triều đình không từ thư viện trực tiếp chọn quan lại, bọn họ liền mất đi loại đặc quyền này.
Trước kia, bọn họ chỉ cần cạnh tranh với quyền quý hào tộc khác, nếu là triều đình chọn quan không hạn xuất thân, bọn họ sẽ cùng tất cả nhân tài của Đại Chu ba mươi sáu quận tranh đoạt quan chức có hạn, như vậy, trừ phi trong gia tộc bọn họ, có thể không ngừng toát ra nhân tài kiệt xuất, nếu không gia tộc xuống dốc, đã thành kết cục định sẵn.
Không có ai muốn tiếp nhận sự thật như vậy.
Mỗi khi bệ hạ bị triều thần cô lập, Lý Mộ liền biết, là lúc hắn đứng ra rồi.
Các thế lực trên triều đình, hắn đã đắc tội hết, cũng không ngại đắc tội một lần nữa.
Hắn đứng ra, nói: “Thần cho rằng, nhân tài Đại Chu, tuyệt đối không chỉ cực hạn ở bốn đại thư viện, khoa cử chọn quan, có thể khiến triều đình từ dân gian phát hiện càng nhiều nhân tài hơn, đánh vỡ thư viện lũng đoạn đối với quan viên, cũng có thể ngăn chặn bầu không khí không lành mạnh của thư viện.”
“Ngươi là kẻ quái nào, cũng dám tùy tiện đánh giá thư viện!”
Lý Mộ nói còn chưa nói xong, bên tai liền truyền đến một thanh âm trách cứ.
Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy tận cùng phía trước đại điện, lão giả tóc bạc ngồi ở trên ghế kia đứng dậy.
Lý Mộ bình tĩnh nói: “Ba đại thư viện, mấy chục học sinh, mấy ngày nay, vì sao vào tù, vì sao bị chém, các vị đại nhân trên điện đều nhìn thấy, bản quan chỉ là nói thật, sao là tùy tiện đánh giá?”
Hết chương 393.