Những thần thông pháp thuật này, thủ ấn càng thêm phức tạp, mặc dù là phối hợp chú ngữ cùng thủ ấn, cũng cần dựa vào cá nhân lĩnh ngộ, mới có thể thành công thi triển.
Nếu không, sẽ xuất hiện tình huống giống Lý Mộ, lúc ẩn lúc hiện, chỉ ẩn một nửa.
So sánh mà nói, vẫn là đạo thuật càng thêm dễ dàng.
Nếu là đạo thuật mới, lần đầu dẫn tới thiên địa cộng hưởng, người sáng lập đạo thuật, được thiên địa tán thành, ngay cả thủ ấn cũng có thể giảm đi.
Ví dụ như, Lý Mộ chỉ cần một ý niệm, thì có thể khiến đạo thuật của Tiểu Ngọc tan đi, về sau nếu là Hoành Cừ tứ cú cũng có thể cụ thể hiện ra đạo thuật, người thi thuật, cũng không cách nào thi triển ở trước mặt Lý Mộ.
Điều kiện tiên quyết là có người có thể thi triển.
Đại đa số đạo thuật, đều là có thể bằng vào chân ngôn và thủ ấn trực tiếp thi triển, nhưng cũng có một bộ phận không phải.
Đạo thuật của Tiểu Ngọc, là lấy oán niệm câu thông thiên địa, Lý Mộ không có sự từng trải của nàng, cho nên không thể thi triển, nếu không, sớm ở lúc hắn ở Vân Yên các kể chuyện xưa, đã có thể dẫn tới thiên địa cộng hưởng, sinh ra hiện tượng lạ chấn động Bắc quận.
Hoành Cừ tứ cú cũng như thế.
Nó là theo đuổi cao nhất của người đọc sách, hoặc là quan viên triều đình, khi có người ngẩng không hổ với trời, cúi không hổ với đất, vì dân chúng tin cậy, thật sự làm được vi thiên địa lập tâm, vi sinh dân lập mệnh, mới có thể thông qua bốn câu này câu thông thiên địa.
Lý Mộ trừ ở trên điện lần đó, cũng không thể thông qua bốn câu này dẫn tới thiên địa cộng hưởng nữa.
Có lẽ là ở trong mắt thiên đạo, hắn còn chưa làm được một điểm này.
Lý Mộ lại luyện tập pháp thuật ẩn hình một lúc, vẫn không bắt được trọng điểm, cảm ứng được khí tức quen thuộc bên ngoài, hắn bước nhanh đi qua, mở ra cửa sân, hỏi: “Mai tỷ tỷ sao lại đến đây, bệ hạ lại có dặn dò sao?”
Mai đại nhân liếc hắn, hỏi: “Bệ hạ không có dặn dò, ta không thể tới sao?”
Lý Mộ nói: “Đương nhiên không phải, Mai tỷ tỷ muốn khi nào đến thì đến lúc đó, nơi này vĩnh viễn hoan nghênh ngươi.”
Mai đại nhân đi đến trong sân, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nói: “Nơi này bố trí trận pháp không tệ, cho dù là cường giả cảnh giới thứ năm, muốn phá trận, cũng phải tiêu phí một ít công phu, đây là ngươi bố trí?”
Lý Mộ xấu hổ cười cười, cũng không phủ nhận.
Đối với phương diện trận pháp, Lý Mộ có vốn để kiêu ngạo.
Không đúng, là Thiên Huyễn Thượng Nhân có vốn để kiêu ngạo.
Trong ma đạo thập tông, có một tông tên là Cấm Tông, lấy trận pháp nổi tiếng, Thiên Huyễn Thượng Nhân từng bằng vào thực lực, cướp đoạt bảo điển trận pháp của Cấm Tông, lại thêm bản thân hắn thiên phú trận pháp siêu mạnh, Lý Mộ có được ký ức của Thiên Huyễn Thượng Nhân, nếu có đủ tài liệu, bố trí một đại trận vây chết Động Huyền, cũng không phải việc khó.
Mai đại nhân ngẩng đầu quan sát trận pháp, Lý Mộ nói: “Ta cùng Tiểu Bạch đang chuẩn bị nấu cơm, Mai tỷ tỷ muốn lưu lại cùng nhau ăn hay không?”
Mai đại nhân lắc lắc đầu, nói: “Hôm nay không có cơ hội, bệ hạ bảo ngươi vào cung một chuyến.”
Lý Mộ nghi hoặc nói: “Hôm nay nghỉ, bệ hạ triệu ta có chuyện gì?”
Mai đại nhân nói: “Bệ hạ mệnh lệnh Trung Thư Tỉnh ở trong một tháng, chế định tốt tất cả chính sách khoa cử. Trước kia triều đình chọn quan, đều là chọn từ thư viện, hơn trăm năm trước, là các nhà tiến cử, Trung Thư Tỉnh không có tiền lệ tham khảo, không biết xuống tay từ đâu. Khoa cử là ngươi đưa ra, bệ hạ muốn ngươi đến chỉ đạo quan viên Trung Thư Tỉnh, chế định chính sách khoa cử.”
Lý Mộ có chút tiếc nuối, lúc đi làm, hắn rất bận, mỗi ngày đều cần tuần tra, thật không dễ gì đợi tới kỳ nghỉ, mới có thời gian bầu bạn Tiểu Bạch, cùng nàng hẹn nhau ra ngoài mua đồ ăn xuống bếp, lại bị nữ hoàng lâm thời mộ binh.
Trong đôi mắt to sáng của Tiểu Bạch hiện lên một tia thất vọng, rất nhanh liền lộ ra nụ cười, nói: “Ân công ngươi đi đi, ta ở nhà chờ ngươi.”
Lý Mộ đã nhận ra một tia cảm xúc mất mát đó của nàng, nghĩ nghĩ, hỏi Mai đại nhân: “Ta có thể mang nàng đi cùng không?”
Mai đại nghe vậy sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Lý Mộ, thấy hắn không giống đang nói giỡn, nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Có thể, nhưng lát nữa vào trong cung, phải theo bên cạnh chúng ta, không thể chạy lung tung.”
Tiểu Bạch cao hứng kéo cánh tay Lý Mộ, nói: “Ta sẽ không rời khỏi ân công.”
Có Tiểu Bạch đi theo, trên đường, ngay cả không khí cũng sinh động hơn rất nhiều.
Vào hoàng cung, nàng kéo Lý Mộ, đồng thời còn ở chung quanh hết nhìn đông tới nhìn tây, từ nhỏ lớn lên ở trong núi, nàng cực kỳ kinh ngạc đối với trong cung tùy ý có thể thấy được kiến trúc to lớn
Quan nha Trung Thư Tỉnh ở trong hoàng cung, phía tây Tử Vi điện, lại có danh xưng Tây Đài.
Trong tam tỉnh, Trung Thư Tỉnh là cơ cấu quyết sách, chưởng quản việc chính trị quan trọng, các hạng chính sách của Đại Chu, đều là từ Trung Thư Tỉnh chế định, có thể nói là kho trí tuệ của Đại Chu.
Nói từ trên trình độ nào đó, Trung Thư Tỉnh, quyết định đường tương lai phải đi của Đại Chu.
Đây cũng là nguyên nhân nữ hoàng mang chuyện chế định chính sách khoa cử giao cho Trung Thư Tỉnh.
Khi Lý Mộ được Mai đại nhân đưa tới trước cửa Trung Thư Tỉnh, một quan viên đã ở nơi đó chờ đợi, hắn đầu tiên là hành một lễ với Mai đại nhân, nói: “Ra mắt Mai đại nhân.”
Mai đại nhân thản nhiên nói: “Lý đại nhân ta dẫn đến rồi, Trung Thư Tỉnh các ngươi chiêu đãi cho tốt, không thể chậm trễ mạo phạm, chậm trễ chuyện khoa cử quan trọng, Trung Thư Tỉnh các ngươi tự mình chịu trách nhiệm.”
Quan viên đó cười khổ nói: “Không dám, không dám...”
Kết cục mạo phạm Lý Mộ, hắn ở trên đại điện đã chính mắt thấy, ai cũng không muốn gặp trời phạt, huống chi, bọn họ lần này là có việc cầu người, lại càng sẽ không mạo phạm hắn.
Trung Thư Tỉnh là nơi cơ yếu, mặc dù là quan viên các bộ khác, cũng không thể tùy tiện bước vào. Mai đại nhân đi nói với Tiểu Bạch: “Ta mang ngươi đi tiền hoa viên đi, nơi đó hoa nở rất đẹp.”
Lý Mộ xoa xoa đầu Tiểu Bạch, nói: “Trước để Mai tỷ tỷ dẫn ngươi đi chơi, chờ ta bận xong chuyện nơi này, liền đi tìm ngươi.”
Tiểu Bạch nhu thuận gật gật đầu, Mai đại nhân mang nàng rời khỏi.
Tên quan viên Trung Thư Tỉnh kia cười cười với Lý Mộ, đưa tay nói: “Lý đại nhân, mời.”
Lý Mộ bước vào Trung Thư Tỉnh, hỏi: “Không biết vị đại nhân này xưng hô như thế nào?”
Quan viên đó nói: “Bản quan Lưu Nghi, đảm nhiệm Trung Thư xá nhân.”
Lý Mộ không khỏi nhìn người này thêm vài lần, xem bộ dạng hắn, chỉ hơn ba mươi tuổi, xấp xỉ với Trương Xuân, Lý Mộ vốn tưởng hắn sẽ là hàng ngũ chủ sự chủ thư, không ngờ hắn lại là Trung Thư xá nhân.
Chức quan Trung Thư xá nhân chỉ có ngũ phẩm, giống với Trương Xuân, nhưng địa vị trong triều lại hoàn toàn khác nhau.
Hết chương 399.