Trần Diệu Diệu không có tâm tình du ngoạn, nhưng không chịu nổi Trương Y Y thịnh tình, đành phải theo nàng đi xuống lầu, khi đi đến trên đường, vừa lúc nhìn thấy Triệu Vĩnh từ lầu xanh đi ra.
Một nữ tử lẳng lơ kéo tay Triệu Vĩnh, dịu dàng nói: “Triệu công tử, trừ đôi vòng tay kia, người ta còn nhìn trúng một khối ngọc bội...”
Triệu Vĩnh ở bộ vị nào đó rất cong trên người nàng sờ một cái, nói: “Buổi tối hôm nay mang bản công tử hầu hạ thư thái, ngày mai liền mua cho ngươi...”
Nữ tử lẳng lơ “Ưm” một tiếng, nũng nịu nói: “Vậy người ta buổi tối chờ ngươi tới...”
Triệu Vĩnh sau khi tìm vui xong, rời khỏi lầu xanh, đi đến trên đường, thấy được một nữ tử dáng người cực độ mập mạp.
Nhìn thấy nữ tử này, liền khiến hắn nhớ tới con gái quận thừa, nghĩ đến hắn nửa đời sau là phải sống với nữ nhân như vậy, trong lòng Triệu Vĩnh liền khó chịu một trận.
Hắn dùng ánh mắt chán ghét nhìn nữ tử này một cái, trực tiếp xoay người rời đi.
Trần Diệu Diệu sâu sắc nhận ra sự chán ghét trong ánh mắt Triệu Vĩnh, sắc mặt không khỏi tái nhợt, nói với Trương Y Y: “Ta muốn đi một mình...”
Trương Y Y có chút lo lắng nói: “Ta đi cùng ngươi...”
“Không cần.” Trần Diệu Diệu lắc lắc đầu, lại nói với vài tên hộ vệ khác nơi xa: “Các ngươi cũng đừng đi theo.”
Nhìn Trần Diệu Diệu một mình rời khỏi, Lý Mộ lắc lắc đầu, cảm thán nói: “Thật sự là cô nương thiện lương.”
Làm con gái quận thừa, tính cách Trần Diệu Diệu khiến Lý Mộ rất bất ngờ, nàng tính cách dịu dàng, còn có một chút tự ti ai cũng có thể nhìn ra.
Đương nhiên, Trần Diệu Diệu chưa trở mặt với Triệu Vĩnh, kế hoạch vốn không chút sơ hở của hắn cùng Trương Sơn cũng tuyên bố thất bại.
“Kế hoạch Giáp thất bại.” Trương Sơn thở dài, nói: “Xem ra chỉ có chấp hành kế hoạch Ất.”
Lý Mộ ngẩn ra một phen, hỏi: “Ngươi từ bao giờ có kế hoạch Ất?”
“Ta vốn không muốn vận dụng đòn sát thủ này.” Trương Sơn thở dài, nói: “Bây giờ xem ra, không dùng là không được rồi.”
Huyện Dương Khâu, đường chính.
Lầu xanh nơi nào đó, nữ tử diêm dúa lòe loẹt theo một thanh niên đi ra, từ trong tay áo lấy ra một đôi vòng tay, nhét ở trong lòng hắn, nói: “Cái này cầm đi mua rượu uống, ngày mai huynh tới, muội lại cho ngươi một miếng ngọc bội, thích huynh cứ mang ở trên người, không thích cũng cầm đi cầm đồ.”
Nam tử chưa nhận lấy vòng ngọc, xua tay, nói: “Muội đeo chơi đi.”
Nhìn hắn đi đến trên đường, nữ tử diêm dúa lòe loẹt kia vội vàng hỏi: “Vậy huynh ngày mai lại đến chứ?”
Nam tử quay đầu lại, thản nhiên nói: “Xem tình huống.”
Lý Tứ vừa mới từ lầu xanh đi ra, liền bị người ta một trái một phải đè lại bả vai.
Hắn nhìn lại, phát hiện là Trương Sơn cùng Lý Mộ, nghi hoặc hỏi: “Các ngươi làm gì?”
Trương Sơn nghiêm nghị nói: “Tổ chức có một nhiệm vụ phi thường quan trọng muốn giao cho ngươi.”
“Nhiệm vụ gì?”
“Đi cứu lại một nữ tử.”
“Nói cụ thể.”
“Để nữ tử đó yêu ngươi “
Lý Tứ xua tay, nói: “Tình yêu thứ này, ta chưa bao giờ chạm vào, các ngươi mời người cao minh khác đi.”
Trương Sơn cầm lấy cánh tay hắn, nói: “Cái này đề cập đến một án mạng, bây giờ chỉ có ngươi có thể giúp chúng ta.”
“Lý Tứ ta đời này, cái gì cũng động vào, chỉ không động vào tình yêu.” Lý Tứ thái độ kiên quyết nói: “Ta chưa bao giờ làm chuyện vi phạm nguyên tắc của mình, các ngươi nghĩ cách khác.”
Trương Sơn đột nhiên hỏi: “Còn nhớ Thanh Thanh là như thế nào rời khỏi ngươi không?”
Thân thể Lý Tứ chấn động, hai mắt đỏ đậm nhìn hắn, hít thở dần dần nặng nề.
“Có một nữ tử tình huống rất giống với ngươi.” Trương Sơn tiếp tục nói: “Khác nhau là, Thanh Thanh là vì bạc rời khỏi ngươi, mà phu quân chưa cưới của nữ tử đó, vì tiền đồ của mình, vì thành thân với con gái quận thừa, không tiếc tàn nhẫn giết hại nàng, vứt xác nơi hoang dã, không chỉ có thế, tên súc sinh kia, còn mời người tu hành mang hồn phách của nàng đánh tan.”
“Chúng ta bây giờ phải làm, chính là để súc sinh kia đền tội.” Trương Sơn nhìn vào mắt Lý Tứ, hỏi: “Cô nương đáng thương như vậy, ngươi thật sự không muốn giúp nàng sao?”
Gân xanh nổi lên trán Lý Tứ, trong mắt che kín tơ máu, hắn nhắm mắt, hồi lâu sau mới mở ra, hỏi: “Nói, muốn ta làm cái gì?”
Lý Tứ đã rời khỏi, Lý Mộ nhìn Trương Sơn, hỏi: “Hắn được không?”
“Trừ cái “không” kia.” Trương Sơn vô cùng khẳng định nói: “Nữ nhân huyện Dương Khâu, mặc kệ là thiếu nữ hay thiếu phụ, dưới đến mười tám, trên đến tám mươi, không có ai hắn không xử lý được. Hắn đi lầu xanh, những nữ nhân này cho dù mất tiền ngược, cũng hy vọng hắn lần sau lại đến “
Từ sau sự kiện ảo cảnh lần trước, Lý Mộ đã nhìn bằng cặp mắt khác xưa đối với Lý Tứ, cũng không phải hoài nghi gã.
Chỉ là, hắn thật sự không nghĩ ra, Lý Tứ bộ dạng chỉ là trình độ trung bình khá, nhìn qua còn có chút suy sút hậm hực, rốt cuộc là có cái ‘nhất nghệ tinh*’ gì, mới có thể đồng thời đạt được nhiều nữ nhân ưu ái như vậy.
(*: giỏi về một nghề)
Hắn nếu học được loại bản lãnh này của Lý Tứ, lo gì không thu thập được Dục tình?
Chuyện này dù sao liên quan tính mạng hắn, tìm một cơ hội, còn phải lãnh giáo Lý Tứ một chút.
Trần Diệu Diệu mất hồn mất vía đi ở đầu đường, nàng từ trước tới giờ đều không ngờ tới, chuyến đi huyện Dương Khâu một lần này, thế mà sẽ là kết cục như thế.
Phu quân tương lai bản tính thấp kém như thế, nghĩ hẳn cũng là nhìn trúng quyền thế của phụ thân, mới đáp ứng hôn sự với nàng, là bản thân nàng quá ngây thơ rồi, trên đời này sao có thể có người thích nữ tử như nàng?
Nghĩ đến đây, trong lòng của nàng liền buồn rầu một trận.
Phành!
Nàng chỉ lo cúi đầu đi đường, không cẩn thận đụng vào một người.
Thân thể Trần Diệu Diệu chỉ là run lên, người nọ lại bị đánh bay ra ngoài, ngã xuống đất.
Trần Diệu Diệu sắc mặt bối rối, đang muốn tiến lên hỏi, người trẻ tuổi bị nàng đánh ngã lại nhanh chóng từ trên mặt đất bò dậy, chạy đến bên cạnh nàng, quan tâm hỏi: “Vị cô nương này, ngươi không sao chứ?”
“Không sao.” Trần Diệu Diệu lắc lắc đầu, khi nhìn về phía thanh niên đó, vẻ mặt sửng sốt.
Bởi vì dáng người của nàng, trừ cha mẹ, trong ánh mắt mọi người nhìn nàng, hoặc nhiều hoặc ít đều mang theo một tia khác thường.
Trong ánh mắt bọn họ có kinh ngạc, có cười nhạo, có khinh rẻ, lại chưa từng có một ai, ánh mắt như người trẻ tuổi trước mắt.
Trong sốt sắng, lo lắng mang theo một tia quan tâm, ngoài ra, đó là một mảng trong suốt.
Người trẻ tuổi thấy nàng không có việc gì, mỉm cười hỏi: “Ta tên Lý Sơn, xin hỏi phương danh cô nương?”
Ở dưới tình huống không biết thân phận nàng, từ trước tới giờ chưa có ai dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với nàng. Trần Diệu Diệu cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Trần, Trần Diệu Diệu.”
Hết chương 40.