Hắn có thể ở Thần Đô muốn làm gì thì làm, là vì nữ hoàng kiên định đứng ở phía sau hắn, Trương Xuân kéo cả gia đình, khác với hắn, có thể không liên lụy, vẫn là tận lực đừng liên lụy vào chuyện này.
Trương Xuân vỗ vỗ ngực, chính nghĩa lẫm liệt nói: “Bản quan đây là vì ghen tị sao, bản quan đây là ghét ác như thù. Bệ hạ tín nhiệm bản quan, mới đề bạt bản quan làm Thần Đô lệnh, làm quan phụ mẫu dân chúng Thần Đô, bản quan không đội trời chung với tội ác!”
Lý Mộ nhìn bộ dáng hiên ngang lẫm liệt của hắn, lại một lần nữa nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.
Trương Xuân nhìn thoáng qua bóng lưng Trương phu nhân phía trước, mặt âm trầm, nhỏ giọng nói: “Không trước mặt đám ngu phụ này của Thần Đô, chém đầu chó tên cầm thú này, bản quan sẽ không họ Trương!”
Lý Mộ nhìn gương mặt dữ tợn của Trương Xuân, lĩnh ngộ được một đạo lý.
Ghen tị khiến người ta điên cuồng.
Chỉ là vì Trương phu nhân nhìn Thôi Minh thêm vài lần, Trương Xuân vừa rồi còn nhát gan sợ phiền phức liền thay đổi chủ ý.
Trước mặt nữ tử Thần Đô, chém đầu người tình trong mộng của các nàng... , chỉ sợ những nữ tử này, sẽ liên tục gặp ác mộng mấy tháng.
Nam nhân trung niên ghen tị, khủng bố như vậy.
Muốn lật đổ Thôi Minh, không phải một chuyện dễ dàng, y quyền cao chức trọng, lại là hoàng thân, là nhân vật trung tâm của đảng cũ, Tiêu thị sẽ không dễ dàng để y rớt đài, trong đó, liên lụy đến Tiêu thị hoàng tộc, liên lụy đến đảng cũ, liên lụy đến Vân Dương công chúa, thậm chí liên lụy đến tây cung, là chuyện khó khăn nhất Lý Mộ tiến vào Thần Đô tới nay muốn làm.
Nhưng hắn phải làm.
Một là vì công đạo.
Vi thiên địa lập tâm, vi sinh dân lập mệnh, vi vãng thánh kế tuyệt học, vi vạn thế khai thái bình... , câu này, Lý Mộ không chỉ là nói mà thôi.
Hắn phải cố hết sức đi thực hiện, mang bốn câu này biến thành đạo thuật chỉ thuộc về hắn, có lẽ, cơ hội hắn ngày sau tiến vào thượng tam cảnh, ngay tại nơi đây.
Hai là vì Tô Hòa.
Hắn cùng Tô Hòa sinh tử chi giao, sớm ở huyện Dương Khâu Bắc quận, Lý Mộ đã quyết định chủ ý báo thù cho nàng.
Cho dù là nàng phá trận mà ra, cũng chỉ là cảnh giới thứ năm hồn tu, Thần Đô đối với nàng mà nói, không khác đầm rồng hang hổ, bằng vào chính nàng, là không có khả năng báo thù, nàng thậm chí cũng không có cơ hội nhìn thấy Thôi Minh, sẽ bị cường giả Thần Đô bắt.
Tốt nhất là ở trước khi Tô Hòa phá trận, Lý Mộ liền giúp nàng báo mối thù sinh tử của cuộc đời này.
Vô luận xuất phát từ một nguyên nhân nào, Thôi Minh, phải chết!
Ánh mắt Lý Mộ lóe lên, Trương Xuân sắc mặt âm trầm, hai người liếc nhau, đã ở chuyện nào đó đạt thành ăn ý.
Giờ khắc này, hai người cùng chung mối thù.
Một khắc sau, Lý Mộ cùng cả nhà Trương Xuân tách ra.
Tiểu Bạch chọn xong giống hoa thích, hai người lại đi chợ rau mua chút đồ ăn, về trong nhà.
Tiểu Bạch đi phòng bếp chuẩn bị, Lý Mộ tới trong phòng, mở ra bàn tay, trong lòng bàn tay chợt lóe ánh sáng màu trắng, Bạch Ất xuất hiện ở trong tay hắn.
Ở lúc Lý Mộ Tụ Thần, thanh kiếm đầu tiên này Lý Thanh tặng hắn, ở trong chiến đấu, đã không thể cung cấp trợ lực cho Lý Mộ, chỉ có kiếm linh Sở phu nhân trong đó, đối với hắn còn có một chút tác dụng.
Trước khi thăng cấp Thần Thông, Lý Mộ cần pháp lực của Sở phu nhân, để thi triển đạo thuật hắn không thể thi triển.
Lý Mộ hôm nay, ở dưới sự trợ giúp của nữ hoàng đã thăng cấp Thần Thông, Bạch Ất đối với hắn, đã không còn một chút tác dụng nào, còn lại, cũng chỉ có hoài niệm.
Huyện Dương Khâu từ biệt, Lý Thanh liền bặt vô âm tín. Đệ tử Phù Lục phái sau khi thăng cấp Thần Thông, sẽ tự ra ngoài rèn luyện, không có ai biết nàng đi đâu rồi.
Nắm Bạch Ất hoài niệm chốc lát, Lý Mộ thu thập tâm tình, tâm niệm khẽ động, bóng người Sở phu nhân từ trong kiếm bay ra, khom người nói: “Công tử có gì dặn dò?”
Sau khi tới Thần Đô, Lý Mộ liền chưa thả Sở phu nhân đi ra, hai tháng qua, nàng đều ở trong kiếm ngủ say, tĩnh dưỡng hồn thể.
Lý Mộ nói: “Ta hôm nay gặp được Thôi Minh.”
Nghe được tên Thôi Minh, sắc mặt vốn ôn hòa của Sở phu nhân bỗng nhiên trở nên dữ tợn, trên người nàng quỷ khí tràn ngập, thanh âm thê lương nói: “Súc sinh đó ở nơi nào, ta muốn giết hắn...”
Lý Mộ lắc đầu nói: “Hắn bây giờ là phò mã, ở trong triều đảm nhiệm chức vị quan trọng, quyền cao chức trọng, tu vi bản thân cũng đã đạt cảnh giới thứ năm, ngươi không giết được hắn, đi chỉ có thể chịu chết.”
Sở phu nhân nghe vậy, cảm xúc dao động trên người dần dần bình ổn.
Nàng lắc lắc đầu, tự giễu nói: “Ta lúc còn sống không giết được hắn, sau khi chết vẫn không giết được hắn...”
Lý Mộ nói: “Thôi Minh người này táng tận thiên lương, ta nhất định phải giết hắn, đến lúc đó, có lẽ cần ngươi giúp. Sau khi Thôi Minh chết, ta trả ngươi tự do, đến lúc đó trời lớn đất lớn, ngươi đều có thể đi...”
Sở phu nhân đột nhiên ngẩng đầu, hỏi: “Công tử thật muốn giết Thôi Minh?”
Lý Mộ gật gật đầu.
Sở phu nhân quỳ ở trên mặt đất, kiên định nói: “Chỉ cần có thể giết Thôi Minh, cho dù bảo ta hồn phi linh tán, ta cũng nguyện ý, nguyện vọng duy nhất của ta, chính là để ta chết ở sau hắn...”
Thời gian cách hơn hai mươi năm, Lý Mộ còn có thể cảm nhận được oán hận trong lòng Sở phu nhân.
Đáng tiếc nàng trước khi chết chưa gặp được Lý Mộ, nếu không, sợ dẫn tới thiên địa cảm ứng, trở thành tuyệt thế hung linh chính là nàng.
Sau khi mang việc này nói cho Sở phu nhân, Lý Mộ liền để nàng tiến vào Bạch Ất, sau đó cất Bạch Ất đi, ra khỏi phòng, tính đi phòng bếp hỗ trợ Tiểu Bạch.
Vừa mới đi đến trong sân, ngoài cửa liền vang lên tiếng đập cửa.
Lý Mộ cảm nhận được khí tức của Mai đại nhân, không thể ngờ được nàng thật sự đến ăn chực. Hắn mở ra cửa sân, phát hiện đến không chỉ có Mai đại nhân.
Mai đại nhân cùng Thượng Quan Ly đứng ở phía sau một nữ tử, Lý Mộ nhìn thấy nữ tử kia, giật mình nói: “Bệ...”
Nữ hoàng nói: “Trẫm cải trang rời cung, nơi này không có bệ hạ.”
Lý Mộ gãi gãi đầu, thử hỏi: “Vậy ta nên xưng hô bệ hạ như thế nào, Chu cô nương?”
Thượng Quan Ly cả giận nói: “Làm càn!”
Nữ hoàng nói: “Nơi này không phải trong cung, tùy ngươi xưng hô đi.”
Lý Mộ liếc Thượng Quan Ly một cái, nếu không phải hắn đến Thần Đô muộn vài năm, nơi này nào có chỗ cho nàng nói chuyện.
Nếu bàn về ủng hộ đối với nữ hoàng, nàng so với Lý Mộ càng thêm toàn diện, là chó liếm hoàn toàn xứng đáng của nữ hoàng.
Lý Mộ vươn tay, nói: “Chu cô nương đại giá quang lâm, vẻ vang cho hàn xá này, mời vào...”
Hắn không biết nữ hoàng cải trang đi tuần, sao lại tuần đến trong nhà của hắn, cũng không thể đi thẳng vào vấn đề trực tiếp hỏi, đành phải mời nàng vào trước.
Nữ hoàng vừa mới ngồi xuống, ngoài cửa lại truyền đến tiếng đập cửa.
Hết chương 404.