Đại Chu Tiên Lại (Dịch Full)

Chương 414 - Chương 414. Mục Đích Cuối Cùng! (1)

406-450 - Chương 414. Mục đích cuối cùng! (1)
Chương 414. Mục đích cuối cùng! (1)

“Giết vợ diệt con mất lương tâm, bức tử Hàn Kỳ ở triều đình, mang Mẫu Đơn kiện áp giải tới ở trên đại sảnh, cắn chặt khớp hàm ngươi là...”

Lý Mộ ngâm nga kịch nam, tới Thần Đô nha.

《 Trần Thế Mỹ 》 là hắn nhờ phường chủ Diệu Âm phường hỗ trợ mở rộng, kinh điển đúng là kinh điển, một khi đẩy ra, liền tỏa sức nóng khắp Thần Đô, cái này còn cần cảm tạ tiên đế, nếu không phải hắn thích hí khúc, từng ra sức nâng đỡ ngành nghề văn nghệ ở Thần Đô, cũng sẽ không có hôm nay loại bầu không khí hí khúc rất lưu hành này.

Án Thế Mỹ phiên bản dị thế, chỉ là một sự làm nóng đối với việc hắn sắp muốn làm, vở diễn thật sự, còn ở phía sau.

Lại bộ động tác cũng không nhanh, ước chừng qua nửa tháng, Trương Xuân mới thu được uỷ dụ của Lại bộ.

Bắt đầu từ hôm nay, hắn trừ là Thần Đô lệnh, còn thêm một thân phận khác, Tông Chính tự thừa.

Trong Thần Đô nha, Lý Mộ nhìn Trương Xuân, nghiêm túc hỏi: “Lão Trương, ngươi nghĩ kỹ chưa, một lần này, ngươi sẽ đắc tội Vân Dương công chúa, đắc tội hoàng tộc, đắc tội đảng cũ, đắc tội rất nhiều rất nhiều người...”

Trương Xuân ánh mắt kiên định, nói: “Không cần nói nữa, bản quan cùng Thôi Minh kia, không đội trời chung!”

Lý Mộ gật gật đầu, nói: “Vậy đi thôi...”

Trương Xuân nói: “Ta còn có một vấn đề.”

Lý Mộ hỏi: “Vấn đề gì?”

Trương Xuân nhìn hắn, hỏi: “Gần đây sao chưa nghe nói bệ hạ triệu kiến ngươi?”

Nói tới chuyện này, Lý Mộ còn có chút xấu hổ, từ sau lần trước nữ hoàng xâm nhập mộng cảnh của hắn, thấy được một ít thứ không nên nhìn thấy, hai người liền không còn gặp lại.

Vô luận là hiện thực hay là trong mơ.

Thời điểm bọn họ khoảng cách gần nhất, chính là lúc vào triều, ở giữa cũng còn cách một tấm mành.

Lý Mộ nói: “Ta cùng bệ hạ, có một chút hiểu lầm.”

“Hiểu lầm?” Sắc mặt Trương Xuân tái nhợt, khẩn trương nói: “Hiểu lầm gì?”

Lý Mộ lắc lắc đầu, nói: “Cái này không tiện nói cho ngươi.”

“Không tiện?” Trương Xuân nghĩ nghĩ, tựa như là ý thức được cái gì, làm nam nhân trung niên, hắn biết rõ, chuyện gì, có thể ảnh hưởng cảm tình giữa nam nữ nhất.

Phương diện nào đó nếu là không hài hòa, phương diện khác, cũng rất khó hài hòa.

Hắn nhìn Lý Mộ, nhịn đau nói: “Một vò rượu thuốc kia của ta, ngay tại phía dưới cái bàn phòng ta, ngươi lúc trở về mang theo...”

Rượu thuốc của Trương Xuân, Lý Mộ tự nhiên là không cần.

Tu hành giả bàng môn khác, có lẽ cần mượn dùng ngoại vật bồi bổ thân thể, nhưng tu hành giả phật môn cùng đạo môn không cần.

Tu hành giả đạo môn, luyện hóa bảy phách, đặc biệt là phách Tước Âm, thận khí sung túc, không cần bổ nữa.

Tu hành giả phật môn, trực tiếp tu luyện là thân thể, thể phách cường tráng như trâu, cũng không cần thiết tẩm bổ.

Đương nhiên, phật môn giới sắc, bổ hay không cũng không có gì khác nhau.

Rượu thuốc này có lẽ có thể dệt hoa trên gấm, nhưng mà Lý Mộ trước mắt, cũng thực sự dùng không đến, uống một ngụm liền phải nằm mơ cả đêm, Lý Mộ cũng không muốn thử loại cảm thụ đó nữa.

“Không cần thì thôi.” Trương Xuân lắc lắc đầu, đi ra khỏi nha môn, nói: “Bản quan đi Tông Chính tự.”

Tông Chính tự chủ yếu xử lý công việc hoàng tộc, quan nha và tam tỉnh giống nhau, thiết lập ở trong cung.

Trương Xuân bằng vào yêu bài của Tông Chính tự thừa vào cung, tới cửa Tông Chính tự.

Hai gã chưởng cố ở cửa lên đón, hỏi: “Vị đại nhân này, đến Tông Chính tự có chuyện gì quan trọng?”

Trương Xuân lấy ra yêu bài, nói: “Bản quan là Tông Chính tự thừa mới nhận chức.”

Hai gã chưởng cố đã sớm nghe nói, quan viên Tông Chính tự có sự mở rộng, có thêm một vị thiếu khanh cùng tự thừa, sau khi xem qua yêu bài, lập tức cung kính nói: “Ra mắt tự thừa đại nhân, mời tự thừa đại nhân vào.”

Một người trong đó mang Trương Xuân tới một chỗ nha phòng hẻo lánh, nói: “Đại nhân, thiếu khanh đại nhân đã an bài, về sau nơi này chính là nha phòng của ngài.”

Trương Xuân hỏi: “Tự khanh cùng thiếu khanh đâu?”

Chưởng cố đó nói: “Khi không có việc lớn, hai vị đại nhân là sẽ không tới nơi này, Lưu thiếu khanh vừa mới tới lại đi rồi, Phùng tự thừa đang ngủ trưa, đợi hắn tỉnh, hạ quan lại thông báo.”

Trương Xuân lấy một cái ghế ngồi xuống, nói: “Bản quan là lần đầu đến Tông Chính tự, ngươi nói cho bản quan, bản quan ngày thường phải làm những gì.”

Chưởng cố đó nói: “Chuyện chủ yếu nhất của Tông Chính tự, là quản lý công việc hoàng tộc, con em hoàng thất, nếu sinh con đẻ cái, phải kịp thời báo cáo Tông Chính tự, để mang huyết mạch hoàng thất xếp vào gia phả, con em hoàng thất phong tước tập phong, cũng phải do Tông Chính tự đăng ký tạo sách, phàm cử hành lễ đại tế tự, sách mệnh, triều hội, hoàng thất tông thân nên tham dự, cũng phải do Tông Chính tự tạo sách phân biệt thân sơ...”

Trương Xuân hỏi: “Hoàng thất tông thân, ngoại thích, quan viên tứ phẩm trở lên phạm tội, có phải cũng cần do Tông Chính tự thẩm tra xử lí hay không?”

Chưởng cố đó ngẩn ra một phen, mới gật đầu nói: “Theo luật pháp, hoàng thân quốc thích, quan to trong triều xúc phạm luật pháp, quả thực chỉ có Tông Chính tự có thể thẩm tra xử lí.”

Luật pháp tuy là quy định như vậy, nhưng hoàng thân quốc thích, hoặc là quan to quốc gia cần Tông Chính tự thẩm phán, nếu phạm vào chuyện gì, bằng vào thế lực bản thân đã có thể dẹp yên, lại nào đến lượt Tông Chính tự thẩm tra xử lí, trừ phi bọn họ làm là tạo phản mưu nghịch.

Trương Xuân tiếp tục hỏi: “Lưu trình thẩm tra xử lí của Tông Chính tự là cái gì?”

Chưởng cố đó nói: “Trước cần tiến hành gọi đến đối với hoàng thân hoặc quan viên phạm luật.”

Trương Xuân thản nhiên nói: “Ngươi đi Trung Thư Tỉnh, mang Trung Thư tả thị lang Thôi Minh gọi đến cho bản quan.”

Chưởng cố đó ngẩn ra một phen, hoài nghi mình nghe lầm.

Trung Thư tả thị lang, không phải đương triều phò mã gia sao, hắn ăn gan hùm mật báo, dám đi gọi phò mã gia tới công đường?

“Chưa nghe thấy sao?” Trương Xuân lặp lại: “Đi Trung Thư Tỉnh, mang Trung Thư tả thị lang Thôi Minh, gọi đến cho bản quan, hắn liên lụy đến một vụ án trọng đại.”

Chưởng cố này sau khi ngẩn ra một phen, ôm bụng, nói: “Đại nhân, hạ quan bỗng nhiên đau bụng khó chịu, muốn đi nhà vệ sinh trước, xin đại nhân thứ lỗi...”

Dứt lời, hắn liền không để ý tới Trương Xuân nữa, nhanh như chớp chạy ra ngoài.

Một nha phòng khác, chưởng cố này vội vàng chạy vào, lắc tỉnh một người gục ở trên bàn ngủ, vội vàng nói: “Phùng đại nhân, không xong rồi, việc lớn không xong rồi!”

Phùng tự thừa bị quấy rầy mộng đẹp ngẩng đầu, trên mặt hiện ra một tia tức giận, hỏi: “Chuyện gì, hoảng hoảng hốt hốt...”

Chưởng cố đó nói: “Một vị tự thừa khác mới nhận chức đến rồi!”

Phùng tự thừa nhíu mày nói: “Đến thì đến, như thế nào, hắn đến, còn cần bản quan tự mình đi nghênh đón hay sao?”

Chưởng cố đó hữu chút bối rối nói: “Không phải, hắn vừa tới Tông Chính tự, đã muốn gọi Thôi thị lang đến thẩm vấn, hạ quan nên làm cái gì bây giờ?”

Hết chương 414.

Bình Luận (0)
Comment