Phát lời thề đạo, cũng không thể hoàn toàn chứng minh Thôi Minh trong sạch, một lát sau, trong rèm che rốt cuộc truyền đến tiếng nữ hoàng, “Vụ án này giao cho Hình bộ và Tông Chính tự cùng nhau điều tra, công khai thẩm tra xử lí, Thôi thị lang cần phối hợp hai bộ điều tra.”
Thôi Minh nói: “Thần tuân chỉ.”
Thượng Quan Ly đi lên phía trước, nói: “Bãi triều...”
Nữ hoàng từ đầu tới cuối, chỉ nói Thôi Minh, cũng chưa nhắc tới Thọ Vương, các quan cũng ăn ý lựa chọn bỏ qua.
Thọ Vương là hoàng tộc trước đây, thân phận mẫn cảm, chỉ cần hắn chưa phạm sai lầm gì lớn, thì không dễ xử trí.
Thôi Minh thân phận tôn quý, mặc dù là vụ án quấn thân, tự do cũng không chịu hạn chế. Lúc hắn rời khỏi Tử Vi điện, nhìn Trương Xuân một cái, liền hướng Trung Thư Tỉnh mà đi.
Trương Xuân đi ra khỏi đại điện, Phùng tự thừa đuổi theo ra, cả giận nói: “Ngươi ngươi ngươi, Trương Xuân ngươi được lắm, ngươi ăn gan hùm mật gấu, chuyện không có chứng cớ, ngươi cũng dám ở trên triều đường nói lung tung, ngươi cho rằng phò mã gia có thể tùy ý vu cáo, nếu Hình bộ điều tra Thôi đại nhân là trong sạch, mũ quan của ngươi liền không còn!”
Trương Xuân thản nhiên liếc hắn, nói: “Chờ chứng minh hắn trong sạch, ngươi lại nói câu này đi.”
Phùng tự thừa buồn bực rời đi, Lý Mộ từ phía sau đi lên, Trương Xuân nhìn hắn, hỏi: “Ngươi xác định có chứng nhân?”
Lý Mộ sờ sờ cái nhẫn trên tay, nói: “Yên tâm đi...”
Vụ án nữ hoàng tự mình hạ chỉ, cho dù là Hình bộ cùng Tông Chính tự không muốn xử trí Thôi Minh, cũng không thể không vâng theo.
Công đường thiết lập ở Hình bộ, vì tránh cho Tông Chính tự và Hình bộ làm việc thiên tư, nữ hoàng cố ý bỏ thêm một câu công khai thẩm tra xử lí.
Ý tứ công khai thẩm tra xử lí là, tất cả trình tự, đều phải do quan viên khác hoặc dân chúng giám sát, quá trình thẩm tra xử lí trong suốt hóa, tránh tất cả hành vi làm việc thiên tư bao che.
Người cáo trạng Thôi Minh là Trương Xuân, hắn tự nhiên không thể vắng mặt.
Tông Chính tự do tự khanh Thọ Vương tự mình tham dự, Hình bộ là Hình bộ thị lang Chu Trọng chủ trì.
Ngoài ra, Ngự Sử Đài và Đại Lý tự, cũng có vài vị quan viên tới nghe, Lý Mộ là một trong các quan viên Ngự Sử Đài ở bên nghe.
Dân chúng Thần Đô cũng nghe nói, đều vây quanh ở ngoài Hình bộ.
Thôi Minh là hoàng thân quốc thích, lại là trọng thần trong triều, việc xấu quốc gia không truyền ra ngoài, dưới tình huống bình thường, Tông Chính tự khi thẩm tra xử lí những người này, đều là bí mật tiến hành, một lần này, Hình bộ cũng không để dân chúng ở bên nghe nữa, mà là đóng lại cổng Hình bộ.
Dân chúng không nhìn thấy tình hình bên trong, nghị luận ngược lại càng thêm nhiệt liệt.
“Đây là đang thẩm ai thế, thế mà trận địa lớn như vậy, ta vừa mới nhìn thấy rất nhiều quan to đều đi vào, ngay cả xem cũng không để chúng ta xem...”
“Ta biết, thân thích nhà ta làm việc vặt ở Tông Chính tự, ngày hôm qua Trương đại nhân cùng Tông Chính tự khanh, ở Tông Chính tự cãi nhau, nghe nói là Thôi phò mã phạm án lớn, Trương đại nhân muốn xử, Tông Chính tự khanh không cho xử...”
“Thôi phò mã, hắn phạm vào vụ án lớn gì?”
“Nghe nói là trước đây vì tiền đồ, đã giết lão bà, còn giết sạch người nhà của lão bà...”
“A, độc ác như vậy, chẳng phải là so với Trần Thế Mỹ còn đáng hận hơn!”
“Tạm thời còn không biết là thật hay giả, nhưng, người thẩm Thôi phò mã, là Hình bộ thị lang cùng Tông Chính tự khanh, bọn họ vốn là một giuộc, vậy có thể thẩm ra cái gì...”
Trong Hình bộ, trên công đường.
Vụ án Thôi Minh, do Hình bộ thị lang Chu Trọng chủ thẩm, Tông Chính tự khanh Thọ Vương tòng thẩm.
Nói từ trên thân phận, hoàng thân quốc thích cùng quan viên tứ phẩm trở lên, thuộc về Tông Chính tự thẩm tra xử lí, nhưng Trương Xuân sau khi ở trên triều đường buộc tội Thọ Vương, tuy bệ hạ chưa xử phạt hắn, nhưng lại để hắn chủ thẩm, cũng có chút không quá thích hợp.
Thôi Minh tuy là bị cáo, nhưng bởi vì thân phận tôn quý, có thể ngồi ở dưới sảnh, Trương Xuân ngược lại phải đứng ở một bên.
Sau cái bàn phía trên, Hình bộ thị lang Chu Trọng vỗ vỗ kinh đường mộc, nhìn về phía Trương Xuân, hỏi: “Trương tự thừa, ngươi nói Thôi thị lang hai mươi năm trước, giết chết Sở thị huyện Dương Khâu, vu hãm Sở gia cấu kết tà tu, mượn nó diệt môn Sở gia, có chứng cớ không, nếu không có chứng cớ, tùy ý mưu hại hoàng thân quốc thích, trọng thần trong triều, tội danh không nhẹ đâu.”
Thôi Minh vẻ mặt bình tĩnh ngồi ở trên ghế, nhìn như bình tĩnh, sức chú ý lại ở hết trên người Trương Xuân.
Trương Xuân biết được việc này, hắn không chút kinh hoảng, Trương Xuân là như thế nào biết được việc Tô Hòa cùng Sở Vân Nhi hơn hai mươi năm trước, mới là điều kiêng kị nhất trong lòng hắn.
Nếu hắn chỉ là ở lúc làm huyện lệnh Dương Khâu, trong lúc vô ý biết được việc Sở gia cùng Tô Hòa, lấy cái này để nói xấu hắn, bại hoại tiếng tăm hắn ở Thần Đô, sau việc này, hắn sẽ làm Trương Xuân trả giá càng thêm thê thảm đau đớn.
Hắn lo lắng là, Trương Xuân thật sự bắt được một số điểm yếu của hắn.
Trương Xuân ngẩng đầu nhìn Chu Trọng, trên mặt lộ ra nụ cười, nói: “Bản quan làm huyện lệnh hơn mười năm, không có chứng cớ, làm sao dám nói xấu phò mã gia đương triều?”
Thôi Minh mí mắt giật giật, ánh mắt nhìn về phía Trương Xuân.
Chu Trọng nói: “Trương tự thừa đã có chứng cớ, vậy thì lấy ra đi.”
Trương Xuân từ trong lòng lấy ra một khối linh ngọc, nắm trong tay, bóp nát.
Một đám sương mù, từ trong linh ngọc kia tràn ra, cuối cùng hóa thành bóng người một nữ tử, chính là Sở phu nhân đã được Lý Mộ giải trừ thân phận kiếm linh.
Sở phu nhân vừa mới hiển hiện ra thân hình, liền thấy được một bóng người ngồi ở trên ghế.
Hai mươi mấy năm qua, nàng không có lúc nào không nhớ tới bóng người này, nàng muốn uống máu hắn, ăn thịt này, mang linh hồn hắn, ngày ngày đêm đêm dùng quỷ hỏa thiêu đốt.
Hận ý mãnh liệt, khiến nàng ở trong nháy mắt đánh mất thần trí, khí đen trên người dâng trào, mắt biến thành màu đỏ, hướng Thôi Minh bay tới, lạnh lùng nói: “Thôi Minh, để mạng lại!”
Một khắc đó Sở phu nhân hiện thân, Thôi Minh cũng không cách nào duy trì bình tĩnh nữa, đứng bật dậy.
Ngay sau đó, quỷ ảnh Sở phu nhân liền hướng hắn bổ nhào đến.
Thôi Minh không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, lập tức vung ra một chưởng, toàn lực ra tay!
Hắn không ngờ, quỷ hồn Sở Vân Nhi thế mà ở chỗ Trương Xuân, hắn càng không ngờ, nàng vừa mới hiện thân, đã liều mạng công kích hắn.
Cái này vừa lúc cho hắn lý do đánh trả.
Nàng chỉ là trình độ cảnh giới thứ tư, một chưởng này, đủ khiến nàng hồn phi phách tán, làm được thật sự chết không đối chứng.
Một chưởng này, hắn dùng mười thành tu vi, không hề nương tay.
Hết chương 420.