Chưởng quầy cửa hàng cầm lấy cánh tay của nàng, đuổi nàng ra khỏi cửa hàng, phẫn nộ nói: “Ta không chỉ dám mắng ngươi, ta còn dám đánh ngươi, ta nhớ kỹ cái mặt lừa này của ngươi rồi, từ nay về sau, không cho bước vào cửa hàng nhà ta, nếu không ta thấy ngươi một lần đánh ngươi một lần!”
Thấy chưởng quầy giơ tay, nữ tử kia chạy trối chết, hai nữ tử khác nhìn nàng một cái, cũng không đuổi theo.
Lý Mộ nhìn nữ tử kia chạy trốn, trong lòng không phải không có cảm thán.
Người như nữ tử này, cổ kim cũng không thiếu, may mà, loại người này chỉ là số ít, trong lòng đại bộ phận mọi người, chính nghĩa vẫn tồn tại.
Chưởng quầy tiệm son phấn này, trái lại cũng là người có tính cách, Lý Mộ vào tiệm mua hai hộp son phấn, xem như chiếu cố hắn làm ăn.
Tiểu Bạch thiên sinh lệ chất, không trang điểm, cũng là nhân gian tuyệt sắc, nhưng Lý Mộ cảm thấy nàng vẫn là trang điểm một chút tốt hơn, như vậy có thể giảm bớt một ít sức quyến rũ, để tránh hắn ban đêm lại mơ linh tinh.
Từ trong mơ lần trước mấy người cùng lên giường bị nữ hoàng phát hiện, nàng liền không còn thăm mộng cảnh Lý Mộ nữa.
Lý Mộ ở vấn đề này, từng hỏi Lý Tứ, đương nhiên là ở dưới điều kiện tiên quyết giấu diếm thân phận nữ hoàng.
Lý Tứ nói, nếu một nữ tử, không để ý thân phận, thường xuyên ở buổi tối đi gặp gỡ một nam tử, không phải vì yêu, chính là vì tịch mịch.
Giữa Lý Mộ cùng nữ hoàng, tự nhiên không có điều trước tồn tại.
Nhưng nữ hoàng sao có thể tịch mịch?
Lý Mộ mới đầu cảm thấy Lý Tứ đang nói nhảm, về sau càng nghĩ càng cảm thấy hắn nói có đạo lý.
Nữ hoàng thân là vua của một nước, trên vạn vạn người, bởi vì thân phận, địa vị, thực lực, vua của một nước, thường thường đều là người cô đơn.
Bọn họ không có người thân, không có bạn bè, người đời đối với bọn họ chỉ có tôn kính cùng sợ hãi, cứ thế mãi, tâm lý rất dễ dàng áp lực đến biến thái.
Lý Mộ cảm thấy, nữ hoàng bệ hạ, đã có một chút khuynh hướng phương diện này.
Nàng trước mặt người khác là nữ hoàng cao quý, nói chuyện đều bày tác phong, ở trong mơ của Lý Mộ, đối với hắn lại không khách khí chút nào hết.
Làm người lập chí muốn trở thành tri kỷ của nữ hoàng, chỉ là thay nàng ở trên triều đường trừ ưu giải nạn, không khỏi có chút không đủ, còn phải giúp nàng mở rộng cửa lòng, trừ để nàng quật mình phát tiết, nhất định còn có biện pháp khác.
Lý Mộ đi ở trên đường, nghĩ việc nữ hoàng, ánh mắt lơ đãng liếc một cái, ở phía trước thấy được một bóng người.
Đó là một nam tử trung niên, dáng người hắn không tính là khôi ngô, nhưng cực kỳ cao ngất, bộ dạng công chính, so ra kém Thôi Minh, nhưng ít ra gấp đôi Trương Xuân.
Lý Mộ thông qua Vương Vũ, từng điều tra Hình bộ thị lang Chu Trọng.
Hắn không có vợ con, ở một tòa nhà năm lớp sân của Bắc Uyển, tòa nhà này, là tiên đế ban, trong nhà trừ bản thân Chu Trọng, cũng chỉ có một vị lão bộc, không có nha hoàn hạ nhân khác.
Lý Mộ không rõ, Chu Trọng đầu nhập vào đảng cũ, rốt cuộc là vì cái gì.
Hắn cuộc sống túng quẫn, ở phủ đệ tuy lớn, lại không có một nha hoàn hạ nhân nào. Lý Mộ có thể xác định, tòa nhà đó nếu cho Trương Xuân, hắn ít nhất chiêu mộ tám nha hoàn, còn phải là xinh đẹp.
Thiếu niên diệt rồng biến thành ác long, cũng là bởi vì ham tài bảo cùng công chúa, Chu Trọng một không hám của, hai không háo sắc, cũng không dựa vào quyền thế ức hiếp dân chúng, muốn làm gì thì làm, hắn mưu cầu cái gì?
Chu Trọng bỗng nhiên quay đầu lại, hỏi: “Lý đại nhân theo bản quan lâu như vậy, chẳng lẽ là muốn hướng bản quan khoe ra, các ngươi bắt được Thôi thị lang rồi sao?”
Lý Mộ cười lạnh một tiếng, hỏi: “Thôi Minh vì sao bị bắt, trong lòng Chu đại nhân không có chút tính toán sao?”
Thực lực Chu Trọng đã có thể khống chế Sở phu nhân, ảnh hưởng thần trí của nàng, hắn tương tự có thể khiến Sở phu nhân ở trên công đường Hình bộ phát cuồng, mượn tay Thôi Minh, hoàn toàn diệt trừ nàng.
Nhưng hắn lại chưa làm như vậy, mà là áp bách Sở phu nhân đột phá, nếu không phải Chu Trọng có thù oán với Thôi Minh, chính là trong đảng cũ xuất hiện một tên nội quỷ.
Chu Trọng nhìn hắn, nói: “Việc trong triều, không hoàn toàn như Lý đại nhân tưởng tượng, bây giờ nói tới thắng thua, còn hơi sớm.”
Lý Mộ hỏi: “Ngươi có ý tứ gì?”
Chu Trọng nói: “Muộn nhất ngày mai, ngươi liền biết.”
Hắn nói xong một câu này, liền xoay người rời khỏi, đi hai bước, bước chân lại dừng lại, quay đầu lại, nói: “Chuyện Sở gia, xem như gõ vang cảnh báo cho triều đình, ngươi nếu là thật sự một lòng vì dân, nên đề nghị bệ hạ, thu hồi quyền to sinh sát của các quận đối với dân chúng.”
Lý Mộ nói: “Cái này không nhọc Chu đại nhân lo lắng, việc này ta vừa rồi đã tấu xin bệ hạ, về sau trọng án án mạng, các quận sau khi duyệt lại, lại mang hồ sơ giao cho Hình bộ xem xét, cuối cùng do bệ hạ đích thân phê, lại phát xuống các quận.”
Chu Trọng gật gật đầu, nói: “Vậy thì tốt.”
Lý Mộ nhớ tới một chuyện, nhìn về phía Chu Trọng, hỏi: “Nếu ta không nhớ lầm, hơn mười năm trước, trong luật pháp cải cách Chu đại nhân thúc đẩy, cũng có một điều này, về sau vì sao bị bãi bỏ?”
Chu Trọng thản nhiên nói: “Bởi vì tiên đế cảm thấy phiền toái.”
Lý Mộ ở trong lòng thầm mắng một câu hôn quân, rất nhiều chính lệnh pháp quy thời kì tiên đế để lại mối hại đến nay, Đại Chu tốt đẹp, bị hắn làm cho chướng khí mù mịt, hôm nay bị lão Chu gia đoạt thiên hạ, cũng chẳng trách người khác.
Nghĩ đến tiên đế, Lý Mộ liền không khỏi liên tưởng đến nữ hoàng, không khỏi cảm khái nói: “Vẫn là nữ hoàng bệ hạ thánh minh.”
Chu Trọng rất tán đồng gật gật đầu, nói: “Chó trung thành tuy khó được, nhưng cũng cần gặp được minh chủ.”
Lý Mộ may mắn nói: “May mắn ta gặp được bệ hạ.”
Sau đó hắn liền ý thức được cái gì, ngẩng đầu cả giận nói: “Ngươi mắng ai là chó hả!”
Làm thần tử của người ta, cùng làm chó trung thành của người ta là hai việc khác nhau.
Đáng tiếc trên thế giới này, rất nhiều người đều không rõ khác biệt của hai thứ này.
Thiên địa quân thân sư, ở trong lòng mọi người, năm thứ này theo thứ tự là kẻ người ta trong đời phải tôn sùng hơn nữa phục tùng, loại quan niệm này, xưa nay đã xâm nhập lòng người.
Mọi người phải bảo trì kính ý đối với trời, trung quân ái quốc, hiếu kính cha mẹ, tôn kính sư trưởng, cái này tất nhiên là mỹ đức, nhưng trung quân là vì ái quốc, ái quốc lại không nhất định phải trung quân.
Gặp hôn quân như tiên đế, trung quân không khác gì họa quốc.
Vì tu hành, cũng vì thực hiện giá trị chính nghĩa trong lòng hắn, Lý Mộ nguyện ý vì triều đình Đại Chu, vì dân chúng Đại Chu làm chút chuyện, không có nghĩa là hắn cần phủ phục ở dưới chân nữ hoàng, làm một con chó trung thành.
Nữ hoàng ở trong mắt người khác, có lẽ là cao cao tại thượng, uy nghiêm vô cùng, nhưng nàng ở trong lòng Lý Mộ, lại uy nghiêm không nổi.
Hết chương 425.