Lý Mộ chưa nói cho Tiểu Bạch, nàng muốn làm tới loại trình độ này của nữ hoàng, còn cần tới sau khi mọc thêm ba cái đuôi, trở thành thất vĩ huyền hồ.
Khô Mộc Phùng Xuân (cây khô gặp mùa xuân), là thần thông cường giả Tạo Hóa cảnh có thể thi triển, nhưng đạo hạnh cảnh giới thứ năm, cũng chỉ là trình độ khiến trên cành khô sinh ra chồi, chiêu hoa nở đầy vườn này của nữ hoàng, ở trong thời gian ngắn ngủn, từ hạt giống thúc đẩy đến nở hoa, ít nhất cần có tu vi cảnh giới thứ bảy.
Trong tiểu viện, hương hoa tràn ngập, Tiểu Bạch chạy vào vườn hoa, đông ngửi ngửi, tây nhìn nhìn, Lý Mộ nghĩ đến trong nhà đã không còn đồ ăn, mà việc Thôi Minh, chỉ sợ một hai ngày thời gian cũng không cách nào chấm dứt, nói cách khác, nữ hoàng còn cần ở nơi này ít nhất hai ngày.
Hắn nhìn nữ hoàng, hỏi: “Bệ hạ, ngài thích ăn đồ ăn gì, ta đi mua.”
Nữ hoàng thản nhiên nói: “Ta nói rồi, ở ngoài cung, không cần gọi ta như vậy.”
Xem ra nàng là thật sự không thích làm hoàng đế, rời cung, ngay cả “trẫm” cũng không nói nữa, nhưng như vậy, xưng hô nàng như thế nào, lại khiến Lý Mộ có chút khó xử.
Gọi nàng Chu cô nương, tương đối xa lạ, gọi nàng Vũ cô nương, lại có chút kỳ quái.
Giống với Tiểu Bạch, gọi nàng Chu tỷ tỷ, tựa như cũng không quá thích hợp.
Tiểu Chu, Tiểu Vũ, hoặc là trực tiếp xưng hô tên đầy đủ của nàng, thì càng không thích hợp.
Lý Mộ nghĩ nghĩ, hỏi: “Ngươi thích ăn cái gì?”
Đã không biết xưng hô như thế nào, vậy dứt khoát không cần xưng hô, cũng tránh cho rối rắm.
Nữ hoàng nghĩ chút, nói: “Cá, đậu phụ.”
Ba người, bốn món ăn một món canh hẳn là đủ. Tiểu Bạch thích ăn gà, nữ hoàng thích ăn cá, Lý Mộ làm một món cá hấp, một món gà đun nấm Tiểu Bạch thích nhất, đậu phụ làm món kho, lại tùy tiện xào rau xanh, một món canh cuối cùng, là Tiểu Bạch tiêu phí một canh giờ, tỉ mỉ đun.
Không còn Mai đại nhân với Thượng Quan Ly, ở dưới Tiểu Bạch sinh động, bữa cơm này ăn so với một lần trước có không khí hơn nhiều, dần dần, Lý Mộ cũng ý thức được một việc.
Hắn hoàn toàn có thể mang Chu Vũ của Lý phủ cùng nữ hoàng trong cung tách ra đối đãi, nữ tử bây giờ ngồi ở đối diện hắn, không phải vua của một nước, chỉ là một tỷ tỷ cùng tên với nữ hoàng, Tiểu Bạch vừa mới quen biết.
Trên bàn cơm Lý phủ hoà thuận vui vẻ, trong hoàng cung, điện nào đó của tây cung, Vân Dương công chúa quỳ ở trên mặt đất, cầu xin: “Mẫu phi, ngài cứu phò mã đi!”
Ở đối diện nàng, một phụ nhân trang phục cung đình nhìn tuổi xấp xỉ với nàng, bộ dạng cũng cực kỳ tương tự với nàng chậm rãi đứng lên, lạnh lùng nói: “Lúc trước ta đã khuyên ngươi, thân phận Thôi Minh không xứng với ngươi, ngươi lại không nghe lời ta, bây giờ hắn gây ra chuyện, ngươi chỉ biết đến cầu ta?”
Vân Dương công chúa tiến lên, ôm chân của nàng, nói: “Mẫu phi, dù thế nào nữa, hắn cũng là phò mã của con. Con gái đã từng chết mất một phò mã, chẳng lẽ ngài muốn con gái lại chết một phò mã nữa sao?”
Xét cho cùng là con gái mình, phụ nhân trang phục cung đình kia thở dài, đỡ nàng dậy, nói: “Được rồi, ta liền vác cái mặt già này, đi cầu xin bệ hạ một chút.”
Vân Dương công chúa đứng lên, lau nước mắt, cao hứng nói: “Con biết mà, mẫu phi tối nhất.”
Một lát sau, cửa Thượng Dương cung.
Nhìn phụ nhân trang phục cung đình chậm rãi đi tới, Thượng Quan Ly khom người nói: “Ra mắt hoàng thái phi.”
Phụ nhân trang phục cung đình hỏi: “Bệ hạ có trong cung hay không, ai gia có việc muốn gặp bệ hạ.”
Thượng Quan Ly nhìn phụ nhân trang phục cung đình, lắc lắc đầu, nói: “Bẩm hoàng thái phi, bệ hạ không ở trong cung.”
Tây cung, Vĩnh Thọ cung.
Hoàng thái phi rời cung không đến một khắc, đã đi mà quay lại.
Vân Dương công chúa vội vàng đi ra, hỏi: “Mẫu phi, nàng nói như thế nào?”
Hoàng thái phi bình tĩnh nói: “Nàng không ở trong cung.”
Vân Dương công chúa biến sắc, quả quyết nói: “Không có khả năng, nàng đã không phải người Chu gia, không ở trong cung, nàng còn có thể đi nơi nào?”
Hoàng thái phi bình tĩnh nói: “Nàng không ở trong cung hẳn là thật, chỉ sợ nàng đã tính đến, con sẽ bảo ta cầu nàng, ngày mai Tông Chính tự phải theo luật thẩm phán phò mã, nàng là không muốn gặp chúng ta.”
Vân Dương công chúa cuống lên nói: “Mẫu phi, làm sao bây giờ, ngài phải nghĩ cách giúp con.”
Hoàng thái phi nghĩ nghĩ, nhìn hắn, hỏi: “Con thật sự không cứu hắn không được?”
Vân Dương công chúa gật đầu nói: “Vô luận như thế nào, con cũng phải cứu hắn!”
Hoàng thái phi tự hỏi hồi lâu, cuối cùng thở dài, đi vào tẩm cung, từ dưới gối lấy ra một cái hộp gỗ, mở ra hộp gỗ, mang một lệnh bài màu vàng trong hộp gỗ giao cho Vân Dương công chúa, nói: “Kim bài này là tiên đế ban cho, ai gia cũng chỉ có một tấm, ngày mai con cầm nó đến Tông Chính tự, giao cho Thọ Vương, hắn biết nên làm thế nào.”
Vân Dương công chúa hồ nghi nói: “Lệnh bài này, có thể cứu phò mã?”
Hoàng thái phi nói: “Con chỉ cần làm theo ta nói là được.”
Lý phủ.
Lý Mộ mang đậu phụ nữ hoàng điểm danh muốn thả vào trong nồi sôi trào, trong lòng cảm thán, ai có thể ngờ được, nữ hoàng Đại Chu, cường giả Siêu Thoát cảnh giới thứ bảy, không ở trong cung, thế mà ngồi ở chỗ này, cùng nhau ăn lẩu với bọn họ.
Món ngon toàng cung, đều là cực kỳ tinh xảo, đặc điểm là lượng ít, bố trí cực kỳ chú ý, đương nhiên hương vị cũng không tệ.
Tay nghề của ngự trù tự nhiên không cần phải nói, có thể cầm muôi ở trong cung, đều là tồn tại đứng ở đỉnh phong một nghề này, đồ ăn cung đình dùng là nguyên liệu nấu ăn tốt nhất, trình tự làm việc có chú ý nhất, Lý Mộ may mắn từng ăn hai lần, quả nhiên là một loại hưởng thụ.
So sánh mà nói, lẩu đơn giản hơn nhiều.
Một ít rau dưa đơn giản, đặt ở trong nồi nấu một chút, thật muốn luận hương vị, tự nhiên không thể so sánh với món ngon trong cung.
Nhưng mấy người tụ tập một chỗ, bị hơi nóng hun làm khuôn mặt nhỏ đỏ lên, vì một miếng đậu phụ chín ngươi tranh ta đoạt, loại bầu không khí khác thường như vậy, lại là điều trong cung tuyệt đối không thể hội được.
Nàng ở trong cung dùng bữa, không có ai dám, cũng không có ai có tư cách ngồi chung một chỗ với nàng.
Lý Mộ vụng trộm nhìn nữ hoàng đối diện một cái, trong lòng nhịn không được hoài nghi, nữ hoàng có phải có một muội muội sinh đôi bộ dạng giống nàng hay không, trong cung là bản thân nữ hoàng, bên ngoài là muội muội nàng.
Lý Mộ tự mình vớt một miếng thịt, nói: “Tông Chính tự hôm nay thẩm Thôi Minh lần cuối, hẳn là sắp kết thúc rồi.”
Nữ hoàng buông đũa, nhìn về phía Tông Chính tự, bấm ngón tay tính toán, hàng lông mày ưa nhìn bỗng nhiên nhíu lại.
Lý Mộ phát hiện nàng khác thường, hỏi: “Làm sao vậy?”
Nữ hoàng đứng lên, nói: “Ta về cung.”
Vừa dứt lời, bóng người của nàng biến mất ở trước mắt Lý Mộ cùng Tiểu Bạch.
Hết chương 427.