Lý Mộ liếc một cái liền thấy được Tô Hòa, thân thể của nàng hư ảo đến cực điểm, tựa như có thể tiêu tán bất cứ lúc nào. Lý Mộ mặc kệ nữ thi kia, thân thể ngay lập tức xuất hiện ở bên người Tô Hòa, nâng nàng dậy.
Tô Hòa nhìn hắn, trên mặt hiện ra nụ cười, nói: “Đệ đã đến rồi à.”
Lý Mộ ôm nàng, nói: “Tỷ tạm thời đừng nói chuyện.”
Hắn mặc niệm Tâm Kinh, thân thể phát ra ánh vàng chói mắt, nữ thi kia đưa tay che, bị ánh sáng màu vàng bức lùi lại mấy bước.
Một lần này, ánh sáng màu vàng từ trong thân thể Lý Mộ phát ra, trước nay luôn thuận lợi, lại chưa dung nhập thân thể Tô Hòa, mà là từ trong cơ thể của nàng xuyên qua.
Sắc mặt Lý Mộ hoàn toàn âm trầm.
Loại tình huống này, hắn từng gặp một lần.
Mấy tháng trước, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn mỗ mỗ của Tiểu Bạch, ở trong lòng nàng chết đi.
Tô Hòa giống với mỗ mỗ của Tiểu Bạch, hồn thể họ đã gặp phải tổn thương không thể nghịch chuyển.
Tô Hòa nhìn Lý Mộ, có chút tiếc nuối nói: “Ta vốn muốn chờ đệ trở về, cùng đệ ăn lẩu.”
Lý Mộ nói: “Lẩu ngày sau là có cơ hội ăn, cứu tỷ quan trọng hơn.”
“Ta không cứu được rồi.” Tô Hòa hướng Lý Mộ cười cười, nói: “Đừng khổ sở, hai mươi năm trước, ta nên chết rồi, cũng không tính là chịu thiệt.”
Lý Mộ liếc nàng một cái, nói: “Tỷ đừng nói chuyện, ta cứu tỷ trước.”
Hắn tâm niệm khẽ động, trên tay xuất hiện một cái bình ngọc.
Chính là viên Tạo Hóa Đan kia nữ hoàng ban cho hắn.
Chỉ cần linh hồn nàng còn chưa hoàn toàn tan đi, viên Tạo Hóa Đan này liền có thể mang nàng cứu trở về.
Lý Mộ đang muốn để nàng ăn vào đan dược này, lại phát hiện trong cơ thể của nàng, hồn lực đang nhanh chóng xói mòn, cúi đầu nhìn, Tô Hòa đã nhắm mắt lại.
Hắn thầm nghĩ không ổn, dưới loại tình huống này, nàng căn bản không thể hòa tan dược lực.
Tạo Hóa Đan là trân bảo hiếm thấy trên đời, vì tránh cho dùng lầm lãng phí, cần chủ động dùng pháp lực luyện hóa, chỉ cần một tia pháp lực, thì có thể kích phát ra dược lực trong đó, nhưng Tô Hòa bây giờ, đã không có cách nào vận dụng một tia pháp lực nào nữa.
Lý Mộ không kịp nghĩ nhiều, quyết định thật nhanh, mang Tạo Hóa Đan đưa vào trong miệng mình.
Sau đó hắn cúi xuống, hôn lên môi Tô Hòa.
Lý Mộ dùng một tia pháp lực hòa tan đan dược, sau đó mang dược lực truyền hết vào trong cơ thể Tô Hòa.
Thời gian như có một chớp mắt yên lặng, trong cơ thể Tô Hòa tản mát ra một loại khí tức kỳ dị, hồn lực vừa rồi nàng xói mòn, bắt đầu nhanh chóng trở về thân thể của nàng, không chỉ có thế, các quỷ vật kia bị Lý Mộ chém giết, hồn lực còn lưu lại ở đây, cũng bị nàng hút vào trong cơ thể.
Tô Hòa vẫn chưa tỉnh lại, đây là vì nàng bị thương quá nặng, suýt nữa hồn phi linh tán, dược lực của Tạo Hóa Đan sẽ thong thả chữa trị hồn thể của nàng, cái này cần một quá trình.
Trong lòng Lý Mộ, hồn thể Tô Hòa đã một lần nữa ngưng thực, Tạo Hóa Đan, quả nhiên không hổ danh tạo hóa.
Hắn thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn trời, chân thành nói: “Ca ngợi bệ hạ.”
Nếu là không có nữ hoàng ban cho Tạo Hóa Đan, hôm nay, hắn chỉ sợ đã phải mất đi Tô Hòa, trơ mắt nhìn nàng chết ở trong lòng mình, đây chính là tiếc nuối cả đời hắn.
Sau khi về tới Thần Đô, hắn quyết định đối với nữ hoàng tốt một chút nữa, nếu không trong lòng hắn cũng băn khoăn.
Phát hiện một khí tức khác bên người, Lý Mộ mới nhớ tới nữ thi kia còn ở nơi này, ánh mắt nhìn qua.
Nữ thi kia bộ dạng cùng Tô Hòa giống nhau như đúc, giờ phút này cũng đang nhìn Lý Mộ.
Sắc mặt của nàng bình tĩnh, không có biểu cảm gì, sau khi nhìn Tô Hòa một cái, không nói một lời, xoay người biến mất ở trong sương mù dày đặc.
Lý Mộ vẫn chưa ngăn trở, đối với quan hệ của nữ thi này cùng Tô Hòa, hắn có chút nghi hoặc.
Theo lý thuyết, hai người bọn họ, là kẻ địch trời sinh, một có được linh hồn, một có được thân thể, tất nhiên đều muốn cắn nuốt đối phương, để đạt được bản thân viên mãn, nhưng rất hiển nhiên, nếu không phải nữ thi đó bảo hộ, Tô Hòa sợ sớm đã mất mạng trong tay những quỷ vật kia.
Chẳng lẽ thi thể kia tự chủ sinh ra linh trí, cũng biết đạo lý “Vốn là sinh cùng gốc, cớ gì cắn nuốt nhau”?
Có lẽ là nàng cho rằng, các nàng đồng căn đồng nguyên, không muốn tự giết lẫn nhau, mặc kệ bởi vì nguyên nhân nào, nàng đã bảo hộ Tô Hòa, cũng đã thay đổi thái độ của Lý Mộ đối với nàng.
Nếu không phải như thế, vì để nàng về sau không uy hiếp đến Tô Hòa, Lý Mộ sẽ nhổ cỏ tận gốc, lau đi linh trí của nàng.
Lý Mộ nhìn phương hướng nữ thi đó biến mất, nói: “Ta hôm nay thả ngươi rời khỏi, hy vọng ngươi về sau tu hành chính đạo, đừng làm hại nhân gian, nếu không, ta sẽ tự tay diệt trừ ngươi.”
Cương thi cấp thấp, dựa vào bản năng làm việc, hút tinh huyết con người để tu hành.
Phi thi đã có linh trí, có thể hút nguyệt hoa, âm khí, linh khí các loại lực lượng tu hành, không cần hút máu người nữa.
Nàng là linh khí thai nghén mà sinh, trên người không có thi khí dơ bẩn, khác với những cương thi từ trong uế khí sinh ra kia, lấy tinh huyết con người tu hành, đối với nàng ngược lại bất lợi, chính nàng so với Lý Mộ càng rõ ràng hơn một điểm này.
Sau khi nữ thi rời đi, hắn thi triển thuật gọi gió, mang sương trắng trên ngọn núi này thổi tan, sau đó ôm lấy Tô Hòa, sau khi ẩn nấp thân hình, cưỡi gió rời khỏi.
Dưới chân núi, dân chúng ngẩng đầu nhìn, thấy sương mù tràn ngập mấy ngày tan đi, nhịn không được cao hứng điên cuồng hò hét.
“Sương mù tan rồi, sương mù quỷ này rốt cuộc tan rồi!”
“Rốt cuộc có thể lên núi đốn củi săn bắt rồi!”
“Vẫn là không nên vội, trước báo cáo nha môn, xem bọn họ nói như thế nào.”
Trong đám người, đứa bé một phụ nhân ôm trong lòng nhìn trên trời, nói: “Mẹ, con nhìn thấy có người bay trên trời.”
Phụ nhân ngẩng đầu nhìn nhìn, trên trời không có cái gì cả. Nàng nhìn nhìn đứa bé trong lòng, vẻ mặt lo lắng nhìn chồng bên cạnh, nói: “Cha đứa nhỏ ơi, đợi về trong nhà bán mấy tấm da kia đi, vẫn là mang Tiểu Bảo đi khám đại phu đi.”
Lý Mộ ôm Tô Hòa, chưa trực tiếp về nhà, mà là đi tìm Thanh Ngưu Tinh trước.
Cái quan tài băng kia của Bạch Yêu Vương có tác dụng tẩm bổ nguyên thần, Lý Mộ từ trong tay Thanh Ngưu Tinh đón lấy, đặt thân thể Tô Hòa vào trong đó, cái này có thể giúp nàng sớm ngày thức tỉnh.
Lý Mộ để quan tài băng vào hồ thiên không gian, về phần con yêu tinh cây kia, sau khi bị Lý Mộ định thân, dùng Khổn Tiên Tỏa trói lại, ném ở một bên.
Làm xong tất cả cái này, hắn nói với Thanh Ngưu Tinh: “Bạch đại ca nếu là trở về, phiền toái ngưu huynh nói cho hắn một tiếng, cái quan tài băng này ta mượn dùng một đoạn thời gian, dùng xong sẽ trả hắn.”
Hết chương 444.