Nữ hoàng thản nhiên hỏi: “Ngươi nói xấu trẫm?”
Lý Mộ vội vàng giải thích: “Ý tứ của thần là, nàng rất ủng hộ bệ hạ, như thần ủng hộ bệ hạ.”
Nữ hoàng trầm mặc một lát, hỏi: “Ngươi... Vì sao phải ủng hộ trẫm?”
Lý Mộ nghĩ nghĩ, nói: “Bởi vì ở trong lòng thần, bệ hạ là một vị minh quân, đáng giá thần ủng hộ, thần ở Thần Đô sở dĩ không sợ hãi gì, chính là vì thần biết, bệ hạ ở phía sau thần, bệ hạ là hậu thuẫn kiên cố nhất của thần, thần nguyện làm mâu sắc bén trong tay bệ hạ...”
Nữ hoàng không nói gì, hồi lâu mới nói: “Thần thông pháp thuật của ngươi, học thế nào rồi?”
Lý Mộ nói thật: “Trong khoảng thời gian này, luôn luôn bận việc Thôi Minh, trải qua bệ hạ chỉ điểm, chỉ học được ẩn hình.”
Nữ hoàng nói: “Ngươi mặc dù có bùa cùng pháp bảo, nhưng những thứ này đều là ngoại vật, ngươi phải nhanh một chút học thêm một ít thần thông, đề cao thực lực bản thân.”
Điều nữ hoàng nói, Lý Mộ cũng rõ, tu hành giả có thể dựa vào bùa cùng pháp bảo, nhưng dựa vào cái gì cũng không bằng dựa vào chính mình.
Tị Thủy Phù mang ở trên người, cũng có thể ở dưới nước hành động, nhưng nếu là học được thần thông vào nước, vô luận là sông ngòi biển hồ đều có thể đi, tọa hỏa (ngồi trong lửa) chi thuật, có thể lửa không đốt được, không cần dùng bùa chú pháp bảo nữa, ngoài ra, một chút thần thông khác cũng rất thực dụng, như chướng phục thuật, có thể khiến lửa, nước mưa, tro bụi các thứ không dính vào người, khí cấm đại lực, có thể khiến thân thể đạt đến mức tận cùng, có thể so với phật môn kim thân...
Trong ốc biển không có thanh âm, Lý Mộ lại cảm giác cơn mệt mỏi ập tới, nhanh chóng đi vào giấc mộng.
Trong mơ, nữ hoàng mặc một cái váy trắng bình thường, nói: “Bắt đầu từ hôm nay, trẫm sẽ ở trong mộng dạy ngươi thần thông, ngươi nghiêm túc học tập...”
Nịnh bợ quả nhiên hữu dụng, có một vị cường giả Siêu Thoát cầm tay dạy, là cơ hội bao nhiêu lần nằm mơ cũng không cầu được, chỉ cần Lý Mộ kiên định đứng ở bên nữ hoàng, có thể nhìn thấy Tạo Hóa cảnh đang hướng hắn phất tay.
Thiên phú tu hành cao tới đâu, không gặp được cơ duyên to lớn, cũng rất khó ở trước ba mươi tuổi thăng cấp Tạo Hóa.
Nhưng nếu là có cường giả Siêu Thoát chỉ đạo, có đủ linh ngọc, có đủ niệm lực, ở trong vòng mấy năm, đi hết con đường người khác mấy chục năm mới có thể đi hết, cũng không phải không có khả năng.
Thượng Quan Ly chính là một ví dụ.
Nói tới Thượng Quan Ly, nàng là nữ quan bên người nữ hoàng, cũng là ống truyền lời nữ hoàng ở trên triều đường.
Một lần này chầu sớm, nàng cũng chưa xuất hiện.
Thôi Minh từ dưới mí mắt nội vệ chạy thoát, khiến nàng rất tức giận, bởi vì những người đó theo dõi Thôi Minh, là thủ hạ của nàng.
Vì vãn hồi thể diện, nàng cố ý hướng nữ hoàng xin lệnh, tự mình dẫn người đuổi giết Thôi Minh, chuyện truyền chỉ triều đình, liền rơi xuống trên đầu Lý Mộ.
Lý Mộ từ trong góc đi tới trên đài cao chỗ nữ hoàng trước điện, thay thế vị trí Thượng Quan Ly.
Thơm lây nữ hoàng, trước kia, Lý Mộ chỉ có thể ở góc đại điện vụng trộm quan sát, hôm nay lại ở đứng ở phía trước đại điện, nhìn xuống quần thần.
Chuyện Thôi Minh là nằm vùng của Ma Tông, sự tình liên quan trọng đại, liên lụy rất nhiều, buổi chầu sớm hôm nay, liền chỉ thảo luận một việc này.
Hạ nhân phò mã phủ ban đầu bị triều đình tróc nã hết, sau khi sưu hồn, lại tìm ra vài tên đệ tử Ma Tông, thân phận Thôi Minh cũng hoàn toàn được định tính.
Phò mã đương triều, quan viên tứ phẩm một quốc gia, thế mà lại là nằm vùng của Ma Tông, đây là sỉ nhục của triều đình, là châm chọc lớn nhất đối với triều đình.
Huống chi, Thôi Minh là Trung Thư thị lang, quyền cao chức trọng, biết được gần như toàn bộ việc lớn của quốc gia, mà các loại quyết sách của Đại Chu, đều là thông qua Trung Thư tỉnh làm ra, nói từ trên trình độ nào đó, mấy năm qua, là Ma Tông đang nắm giữ triều chính Đại Chu.
Tính kỹ mấy năm nay, hành vi của Thôi Minh, hắn khống chế đảng cũ, kiên quyết ủng hộ lấy bạc chuộc tội, ở trên xử lý một số chuyện nào đó, nhìn như ủng hộ đảng cũ, ủng hộ lợi ích của quyền quý, trên thực tế lại là đang tiêu hao lòng tin của dân chúng đối với Đại Chu, đang suy yếu niệm lực của dân chúng.
Hắn đang mượn điều này, họa loạn triều chính.
Đảng cũ ở trên chuyện Thôi Minh gặp đả kích to lớn, quan viên quyền quý tiếp xúc chặt chẽ với Thôi Minh, đều bị lấy nhiếp hồn thuật hỏi tin, ngay cả Vân Dương công chúa cũng không may mắn thoát khỏi, cũng may chưa điều tra ra bọn họ có cấu kết với Ma Tông, nếu không, bị Chu gia cùng đảng mới bắt lấy cơ hội, chỉ tội danh cấu kết Ma Tông, đã có thể khiến Tiêu thị vạn kiếp bất phục.
Đương nhiên, dù vậy, bộ phận quan viên đảng mới, cũng ở trên triều đình, mượn điều này buộc tội người đảng cũ khắp nơi, ngày thường hai đảng tranh mặt đỏ tai hồng, hận không thể đánh nhau, một lần này, quan viên đảng cũ chỉ có thể yên lặng nhẫn nhịn.
Trong chuyện Thôi Minh, bọn họ cho rằng, chỉ là ích lợi bản thân, bách quan trong triều, thế mà không một ai nhắc tới Cửu Giang quận thủ.
Lý Mộ nhìn về phía Thượng Thư Lệnh, nói: “Bệ hạ có chỉ, Cửu Giang quận thủ bị Thôi Minh vu hãm, hàm oan đến nay, nên chiêu cáo thiên hạ, trả hắn sự trong sạch, ngoài ra, Công bộ phái người tới Cửu Giang quận, xây miếu lập bia cho hắn, Hình bộ, Đại Lý tự, Tông Chính tự các bên, phải lấy án này làm cảnh báo, phàm sự kiện mạng người, cần cẩn thận đối đãi, kẻ coi rẻ mạng người, nghiêm trị không tha...”
Vụ án Thôi Minh, xem như gõ vang chuông cảnh báo cho triều đình.
Tay của Ma Tông đã vươn đến trong triều đình, hơn mười năm trước, đã bố trí kẻ nằm vùng ở trong triều, thậm chí còn trở thành phò mã một quốc gia, nếu không phải bản án cũ Thôi Minh năm đó phạm bại lộ, không biết hắn còn có thể che giấu bao lâu, tiết lộ bao nhiêu cơ mật quốc gia cho Ma Tông.
Ai cũng không biết, trừ Thôi Minh, trong triều còn có kẻ nằm vùng khác của Ma Tông hay không.
Nội vệ đã đang thanh tra quan viên trong triều. Sau khi bãi triều, Trương Xuân cùng Lý Mộ sóng vai đi, hỏi: “Không thể sưu hồn đối với bách quan, nội vệ thông qua cái gì điều tra kẻ nằm vùng của Ma Tông?”
Lý Mộ nói: “Kẻ nằm vùng của Ma Tông đều có một đặc điểm, mặc kệ là nam hay nữ, đều tuấn mỹ phi thường, người như vậy, dễ dàng lấy được người khác tín nhiệm nhất, thu hoạch tình báo.”
Trương Xuân nhẹ nhàng thở ra, nói: “Vậy bọn họ hẳn là không hoài nghi đến trên người bản quan...”
Nói xong, tựa như là ý thức được cái gì, vẻ mặt hắn trở nên có chút phức tạp, nhất thời không biết là nên cao hứng, hay nên khổ sở.
Đứng ở cửa cung, Trương Xuân thở dài.
Tuy Thôi Minh đã bị bãi quan, trở thành tội phạm truy nã quan trọng, nhìn như là hắn thắng Thôi Minh, nhưng thật ra, ở một phương diện khác, hắn luôn không bằng Thôi Minh.
Hết chương 450.