Sáng sớm, Lý Mộ rời giường sớm, rửa mặt xong, đang chuẩn bị đi nha môn, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
Hắn mở cửa sân, nhìn thấy Liễu Hàm Yên đứng ở bên ngoài.
Nàng mang một hộp thức ăn đưa cho Lý Mộ, mỉm cười nói: “Còn chưa ăn sáng nhỉ, ta giúp ngươi mua chút, ngươi ăn xong lại đi nha môn.”
Lý Mộ nghi hoặc nhìn Liễu Hàm Yên, tuy nói nàng mấy ngày nay rất chiếu cố mình, nhưng đưa cơm loại chuyện này, bình thường đều là Vãn Vãn làm, hôm nay nàng lại tự mình tới nhà, điều này làm Lý Mộ không thể không hoài nghi nàng có dụng tâm khác.
Nhưng, nhận ân huệ người khác nhiều như vậy, cho dù là nàng thực có dụng tâm gì, Lý Mộ cũng sẽ không từ chối.
Lý Mộ trực tiếp nhìn vào mắt của nàng, nói: “Liễu cô nương có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi, chỉ cần ta có thể làm được, liền sẽ tuyệt đối không chối từ.”
Liễu Hàm Yên cũng không vòng vo với Lý Mộ, lập tức hỏi: “Phù triện có phải có rất nhiều loại hay không?”
Lý Mộ gật gật đầu, phù triện đạo môn đủ loại, tác dụng lại rộng khắp, chữa bệnh cứu tế, đuổi quỷ trừ yêu loại đó, đại khái chỉ chiếm không đến một phần mười trong đó.
Liễu Hàm Yên chờ mong hỏi: “Có loại bùa nào sau khi dùng, ăn như thế nào cũng ăn không mập hay không?”
Lý Mộ nghĩ nghĩ, nói: “Cái này ta thật ra không rõ, nhưng có một loại tên là “Trú Nhan Phù”, có thể làm dung nhan người ta không già, giữ mãi thanh xuân hẳn là cũng có tác dụng giữ dáng...”
Hắn hiểu biết đối với phù lục không nhiều, giới hạn bởi quyển sách kia Lý Thanh cho hắn, rất nhiều phù lục cấp cao, chỉ có đệ tử Phù Lục phái mới có thể học tập, mà người tu hành, vốn là có năng lực trú nhan, đối với loại bùa phụ trợ này cũng không coi trọng.
“Dung nhan không già, giữ mãi thanh xuân...”
Trong đôi mắt đẹp của Liễu Hàm Yên nở rộ ra hào quang, bắt lấy tay Lý Mộ, kích động nói: “Ta muốn...”
Dung nhan không già, giữ mãi thanh xuân chuyện này, đối với nữ nhân có dụ hoặc như bùa mê.
Liễu Hàm Yên dưới sự kích động, túm tới mức cổ tay Lý Mộ cũng xanh một khối, Lý Mộ nghiêm trọng hoài nghi nàng có phải đang mượn cơ hội trả thù hay không.
Trú Nhan Phù quả thật là có, ngoài ra, còn có thuật trú nhan, một ít nữ tu tương đối để ý đối với bề ngoài của mình, đều sẽ tu luyện thuật này, cho nên ở giới tu hành, rất khó thông qua bộ dạng một nữ tử, phán đoán ra nàng rốt cuộc là mười tám tuổi hay là tám mươi tuổi.
Lý Mộ đại để biết Liễu Hàm Yên vì sao kích động như thế.
Nàng khác với Vãn Vãn, nhìn từ thói quen sinh hoạt hằng ngày của nàng, nàng tựa như là loại thể chất dễ béo uống miếng nước cũng sẽ thêm thịt kia, bởi vậy nàng mới ăn uống điều độ thời gian dài, giữ dáng.
Loại hành vi gần như tự ngược này, Lý Mộ không tán đồng.
Cuộc đời khổ ngắn, ăn, mặc ở, đi lại là nhu cầu bắt buộc của cuộc sống, nếu ngay cả ăn cũng không thể tùy tiện ăn, vậy đời người còn có ý tứ gì?
“Ta muốn loại bùa đó...” Liễu Hàm Yên cầm lấy tay Lý Mộ, bức thiết nói: “Ngươi ra giá, bao nhiêu cũng được...”
Lý Mộ chưa quên, mình còn nợ Liễu Hàm Yên mười lượng bạc, nợ nhân tình của nàng, càng không thể dùng tiền tài để cân nhắc, hắn mang tay mình giãy ra, nói: “Nói tới tiền thì không cần, chờ ta buổi tối có rảnh, thử giúp ngươi vẽ một chút...”
Trấn an xong Liễu Hàm Yên, Lý Mộ đóng cửa sân lại, đi về phía huyện nha.
“Lý Mộ, làm không tệ...”
“Trương đại nhân ngày hôm qua chính mồm khen thưởng ba người các ngươi, đáng tiếc ngươi không có mặt.”
“Ngay cả Triệu gia cũng dám động vào, ngươi có ciu, bội phục...”
...
Vụ án Triệu Vĩnh, là thời khắc Lý Mộ cùng Trương Sơn Lý Tứ tỏa sáng, Lý Mộ đi vào nha môn, không ít bộ khoái sai dịch chủ động chào hỏi với hắn.
Ở bên ngoài nán lại thêm chốc lát, hàn huyên vài câu với mọi người, Lý Mộ mới đi vào phòng trực của mình.
Hôm nay phòng trực yên tĩnh hiếm thấy, lão Vương không có mặt, Trương Sơn không chơi xúc xắc, thành thành thật thật ngồi ở chỗ của mình, Lý Tứ càng hiếm thấy không ghé vào trên bàn ngủ bù...
Lý Mộ đang cảm thấy nghi hoặc, bỗng từ phía sau truyền đến một làn gió thơm thoang thoảng.
Ngửi được hương thơm quen thuộc này, Lý Mộ quay đầu lại, kinh hỉ nói: “Đầu nhi, ngươi trở về lúc nào vậy?”
Mỗi lần nhìn thấy Lý Thanh, hắn liền không hiểu sao thấy yên lòng, tựa như chỉ cần có nàng, thì không có vấn đề không giải quyết được, sự thật cũng chính là như thế.
Vô luận là phương pháp ngưng hồn, chữa bệnh trừ tà, hay là sưu tầm ký ức, phàm là Lý Mộ gặp chuyện gì, nàng luôn có thể cho ra phương pháp giải quyết.
“Vừa trở về.” Lý Thanh nhìn hắn, trên mặt bỗng nhiên hiện lên một tia lạ, nói: “Ngươi theo ta ra ngoài.”
Trương Sơn nghi hoặc nhìn Lý Mộ theo Lý Thanh ra ngoài, lẩm bẩm: “Đầu nhi rốt cuộc muốn nói gì với Lý Mộ, vì sao phải tránh chúng ta?”
Gã nghĩ lại một chút, lập tức liền đoán được nguyên do.
Lý Mộ mắc bệnh nặng nào đó, trùng hợp đầu nhi trở về tông môn một chuyến, tất nhiên là tìm kiếm phương pháp giải cứu cho hắn, trong mấy người tu hành của huyện nha, cũng chỉ có nàng mới sẽ để bụng như vậy đối với cấp dưới.
Nghĩ đến bệnh của Lý Mộ, gã liền từ từ thở dài, nói: “Hy vọng đầu nhi có thể có biện pháp...”
Lý Thanh đi đến ngoài phòng trực, nói với Lý Mộ: “Đưa tay cho ta.”
Lý Mộ không cần nghĩ ngợi vươn tay.
Lý Thanh đặt hai ngón tay lên cổ tay hắn, dẫn đường pháp lực tuần hoàn một vòng ở trong cơ thể hắn, lúc này mới buông tay ra, có chút bất ngờ nói: “Lúc này mới vài ngày, pháp lực của ngươi đã tinh tiến nhiều như vậy, chẳng lẽ ngươi đã thành công ngưng tụ một phách...”
Lý Mộ cười cười, nói: “May có Lâm Uyển cô nương, bằng không phách thứ nhất ngưng tụ không nhanh như vậy.”
Lý Thanh nhìn hắn, trong mắt hiện ra nét tán thưởng, nói: “Vụ án đó ta nghe nói rồi, các ngươi làm không tồi.”
Lý Mộ xấu hổ nói: “Nên vậy mà, duy trì chính nghĩa, vì dân giải oan, là chức trách của chúng ta.”
Nói xong, hắn cầm Thanh Hồng kiếm trong tay đưa cho Lý Thanh, nói: “Thanh kiếm này đầu nhi thu về đi, ta bây giờ đã có sức tự bảo vệ mình nhất định, chuyện ngươi ngày thường gặp càng nguy hiểm hơn, so với ta càng cần nó hơn.”
Lý Mộ hôm nay con bài chưa lật rất nhiều, cũng không cần pháp khí này phòng thân, trái lại Lý Thanh, vụ án nàng bình thường phải xử lý, nguy hiểm hơn nhiều so với bọn Lý Mộ gặp được, thiếu Thanh Hồng kiếm, thực lực của nàng phải giảm hẳn.
Lý Thanh tiếp nhận Thanh Hồng kiếm, lại nói: “Ngươi chờ một chút.”
Nàng đi vào phòng trực, rất nhanh lại đi ra, mang một cây kiếm khác có chút tương tự với Thanh Hồng giao cho Lý Mộ, nói: “Thanh kiếm này tặng ngươi, đây là kiếm ta Luyện Phách cảnh sử dụng, thích hợp ngươi bây giờ, có nó, nếu lại gặp được oán linh tầm thường, ngươi có thể một kiếm chém nó, còn có một quyển kiếm phổ, ta đặt ở trên bàn phòng trực, ngươi nhớ phải chăm chỉ luyện tập.”
“Cảm ơn đầu nhi.”
Lý Mộ cũng không nói thêm, hắn tuy không muốn nợ người ta cái gì, nhưng cũng sẽ không từ chối tâm ý của người khác.
Hết chương 46.