Đại Chu Tiên Lại (Dịch Full)

Chương 464 - Chương 464. Liên Thủ Điếu Ngư (2)

451-495 - Chương 464. Liên thủ điếu ngư (2)
Chương 464. Liên thủ điếu ngư (2)

Hình bộ.

Hình bộ lang trung sau khi báo cáo xong cho Chu Trọng một ít chuyện trong bộ, nhịn không được hỏi: “Đại nhân, Lý đại nhân thật sự thất sủng rồi sao?”

Chu Trọng thản nhiên nói: “Việc này, chỉ sợ chỉ có bệ hạ biết.”

Hình bộ lang trung lắc lắc đầu, nói: “Đáng tiếc nha...”

Nói xong hắn mới phát hiện mình có chút lỡ lời, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, phát hiện thị lang đại nhân tựa như chưa nghe thấy, mới yên tâm.

Chu Trọng đứng lên, đi ra khỏi Hình bộ, Hình bộ lang trung vội vàng đuổi theo ra, hỏi: “Đại nhân đi đâu thế, hạ quan còn có một số việc chưa báo cáo...”

Chu Trọng phất phất tay về phía sau, nói: “Ngày mai nói sau, bản quan hôm nay đã hẹn với bạn, đi ngoài thành câu cá...”

Lễ bộ.

Một quan viên tới một tòa nha phòng, nói với một người trong nha phòng: “Lưu lang trung, ngày mai thị lang đại nhân muốn buộc tội Lý Mộ, chúng ta cần cũng trình sổ con theo hay không?”

Người nọ giương mắt nhìn nhìn hắn, hỏi: “Thị lang đại nhân buộc tội, chúng ta góp náo nhiệt cái gì?”

Tên quan viên kia nói: “Thị lang đại nhân có ý tứ này, ngươi vừa tới Lễ bộ, không thể nịnh bợ thị lang đại nhân một chút, dù sao Lý Mộ kia đã thất sủng, buộc tội hắn cũng không sợ bệ hạ trách tội, có thể bệ hạ chỉ chờ có người buộc tội hắn...”

Người nọ xua tay, nói: “Muốn đi ngươi đi, ta không đi...”

Vị Lễ bộ viên ngoại lang này bất đắc dĩ rời khỏi. Lễ bộ vốn chỉ có một vị lang trung, về sau vì khoa cử, triều đình lại tăng thêm một vị, nhưng vị Lưu lang trung mới tới này, tựa như không hiểu đạo quan trường, Chu lang trung là thiên hướng đảng cũ, nhưng ở ngày thường, cũng không dám quá mức ngỗ nghịch thị lang đại nhân, hắn vừa tới Lễ bộ không lâu, đã không nghe lời thị lang đại nhân, về sau cũng không dễ sống.

Sau khi Lễ bộ viên ngoại lang rời khỏi, Lưu lang trung bĩu môi, nói: “Buộc tội cái rắm, một đám cá ngốc...”

Thọ Vương phủ.

Thọ Vương thích nghe kịch, trong phủ trừ dựng sân diễn kịch, còn nuôi không chỉ một gánh hát.

Hôm nay, gã tựa như đặc biệt có hứng thú, sau khi liên tục nghe mấy vở, xua tay đối với đám con hát trên đài, nói: “Hôm nay không nghe Thôi phò mã nữa, hát cho bổn vương Thái tổ câu cá...”

Chu gia.

Chu phủ lúc dùng bữa, Chu Hùng ăn mấy miếng, buông đũa, nhìn về phía Chu Tĩnh chỗ ghế trên cùng, nói: “Đại ca, một lần này, Lý Mộ kia chạy trời không khỏi nắng, muốn gọi Tứ đệ xuất quan hay không, đệ ấy nếu là thấy một màn như vậy, hẳn là sẽ rất vui vẻ...”

“Chạy trời không khỏi nắng?” Chu Tĩnh nhìn hắn một cái, hỏi: “Chạy trời không khỏi nắng như thế nào?”

Chu Hùng nói: “Lý Mộ đã mất thánh sủng, theo ta được biết, một lần này, mặc kệ là người của chúng ta, hay là người đảng cũ, đều muốn hoàn toàn giải quyết Lý Mộ. Tứ đệ hận hắn tận xương, dù sao cũng phải để đệ ấy tận mắt thấy.”

Chu Tĩnh buông đũa, nói: “Động não của ngươi nghĩ một chút, lấy tính tình Vũ nhi, cho dù không phải cận thần của nó, bất cứ một vị quan viên nào trong triều, bị người ta dùng loại phương pháp ti tiện này nói xấu hãm hại, nó sẽ không làm gì hết, sẽ không cho Hình bộ và Đại Lý tự đi điều tra?”

Chu Hùng ngẩn ra một phen, ngạc nhiên nói: “Cái này...”

Chu Tĩnh nói: “Con gái của ta, ta sao có thể không hiểu nó, nếu không phải thật sự tức giận, nó sẽ không làm như vậy, buổi chầu sớm tiếp theo, chỉ sợ sẽ rất náo nhiệt...”

Chu Hùng biến sắc, nói: “Vậy phải làm sao bây giờ, chuyện hãm hại Lý Mộ, rất hiển nhiên là đệ muội sai sử đại cô gia nhà muội ấy làm, Lễ bộ thị lang nguy rồi, phải nhắc nhở hắn, khoa cử sắp tới, hắn không thể xảy ra chuyện gì...”

“Muộn rồi.”

Chu Tĩnh nói: “Chuyện Xử nhi lần trước, Chu gia chưa theo ý tứ của nó, nó bây giờ hận ngươi và ta thấu xương, ngay cả Chu gia cũng không về nữa, cũng nghe không ngươi nói, lần trước nó nếu là hãm hại Lý Mộ thành công, vậy thì thôi, một khi thất bại, Lễ bộ thị lang liền không bảo vệ được nữa, ngươi bây giờ nhắc nhở, đã muộn rồi...”

Chu Hùng ngẩn ra ở tại chỗ, lẩm bẩm: “Đây chẳng lẽ lại là âm mưu của Lý Mộ kia?”

Chu Tĩnh chưa phủ nhận, nói: “Chỉ sợ cho dù hắn một lần trước thất sủng, cũng là hắn và Vũ nhi nhắm chừng phát ra tin tức giả.”

Chu Hùng mặt mũi âm trầm nói: “Bệ hạ trước kia là ngây thơ đơn thuần cỡ nào, bây giờ sao cũng biến thành như vậy. Nàng không nghĩ ra được loại biện pháp này, Lý Mộ kia giảo hoạt như cáo, nhất định là hắn dạy hư bệ hạ...”

Hắn nghĩ nghĩ, hỏi: “Cần nhắc nhở người khác hay không?”

“Không cần.” Chu Tĩnh lắc đầu nói: “Nếu là ngay cả kế câu cá đơn giản như vậy cũng nhìn không ra, cần bọn họ cũng không có tác dụng gì, sớm nhường ra vị trí, để người có năng lực đi tiếp nhận...”

Lý phủ.

Lý Mộ mang thịt bò cùng đậu phụ nữ hoàng thích ăn bỏ vào trong nồi, quan tâm hỏi: “Tâm ma của bệ hạ thế nào rồi?”

Chu Vũ gắp một miếng đậu phụ, đặt ở bên môi nhẹ nhàng thổi thổi, cắn một miếng nhỏ, mới nói: “May mà ngươi dạy ta khẩu quyết, đã tốt hơn nhiều rồi.”

Không biết là nguyên nhân gì, từ sau lần đầu tiên tâm ma sinh ra, nàng nhìn thấu Lý Mộ, tâm ma sẽ không khỏi rung động.

Nhưng sau buổi chầu sáng, mặc dù là không cần khẩu quyết kia áp chế, tâm ma cũng không xuất hiện nữa.

Có lẽ là Lý Mộ trong tưởng tượng của nàng đã thân trải trăm trận, mới có thể ở trong lòng nàng lưu lại bóng dáng như vậy, nhưng trên thực tế, hắn giống với mình, đều chưa từng trải qua việc đó, sau khi ý thức được sự thực này, trong lòng nàng đã dễ chịu hơn nhiều.

Lý Mộ nghe vậy yên tâm, cũng gắp một miếng đậu phụ vào trong bát mình.

Dựa theo ý tứ của nữ hoàng, ở trên buổi chầu sớm hôm nay, nàng sẽ vạch trần Lễ bộ lang trung, phế bỏ tu vi của gã, mang gã bãi quan lưu đày, nhưng bị Lý Mộ ngăn lại.

Lý Mộ rất rõ, trong triều đình, muốn lấy mạng hắn, không chỉ Lễ bộ lang trung cùng mẹ của Chu Xử sau lưng gã.

Một lần này, không bằng thuận nước đẩy thuyền, cho tập thể bọn họ một niềm vui bất ngờ.

Cho nên hắn đề nghị liên thủ với nữ hoàng, giả bộ một bộ dáng hắn đã thất sủng, phóng thích cho những kẻ rục rịch kia một tín hiệu sai lầm, cuối cùng mượn dùng vụ án Lễ bộ thị lang, mang bọn họ một lưới bắt hết.

Sau chuyện lần này, tin tưởng những người còn lại sẽ thành thật hơn rất nhiều.

Đối với kế hoạch này của Lý Mộ, nữ hoàng không hề nghĩ ngợi liền đồng ý.

Kịch hai người nên diễn đã diễn, mồi nên thả cũng đã thả, bây giờ chỉ chờ con cá mắc câu.

...

Tử Vi điện.

Chầu sớm hôm nay đúng hạn cử hành, mà sớm ở một lần trước sau khi buổi chầu sớm chấm dứt, trong triều đã có không ít người đang chờ mong hôm nay.

Buổi chầu sớm vừa mới bắt đầu, liền lại một vị quan viên đứng ra, cao giọng nói: “Khởi bẩm bệ hạ, thần có bản tấu!”

Hết chương 464.

Bình Luận (0)
Comment