Giờ phút này, toàn bộ Thần Đô, đều thấy được hiện tượng lạ trên bầu trời.
Chiêu hư không ngưng tự này, là thông qua đại thần thông thi triển, từ các phương hướng của Thần Đô, đều có thể rõ ràng nhìn thấy Thanh Vân bảng, hơn nữa ở trong mắt bọn họ, luôn đối diện danh sách.
Thanh Vân bảng đã ra, vô số thí sinh, lập tức mang tầm mắt đặt lên.
Trên Thanh Vân bảng, cái tên thứ nhất vị trí đứng đầu bảng, thể chữ so với toàn bộ tên ở sau lớn hơn, sáng hơn.
Đó là thù vinh thuộc về trạng nguyên thi văn.
Hai chữ “Lý Mộ”, rõ ràng chiếu vào mi mắt mọi người.
Sau yên tĩnh ngắn ngủi, các nơi của Thần Đô, liền bộc phát ra vô số kinh hô.
Ngoài trường thi, đám đông thí sinh vẻ mặt khó có thể tin.
“Sao lại là hắn!”
“Cái này sao có khả năng?”
“Hắn đã là trạng nguyên thi võ, lại là trạng nguyên thi văn?”
...
Ba ngày trước thi võ, không ít thí sinh đều kiến thức được cảnh Lý Mộ chiến đấu với giám khảo.
Người đọc sách theo đuổi một chữ “Nhã”, tu hành giả càng am hiểu thần thông thuật pháp, cũng sẽ tận lực tránh cho cận thân chiến đấu với người, sau khi thi võ, ấn tượng của mọi người đối với hắn, đại khái là mãng phu, nhã nhặn cầm thú...
Nhưng, ba ngày sau, Lý Mộ ngay tại trước mặt bọn họ, bày ra một mặt khác của hắn.
Thi văn tất cả mọi người đều đã thi, biết đề mục là khó như thế nào, có thể ở trong thi văn lấy được hạng nhất, không có thực học là không có khả năng.
Trước kia bọn họ chỉ biết Lý Mộ dũng mãnh không sợ, bây giờ mới biết, thì ra hắn là văn võ song toàn.
Cùng lúc đó, các góc của Thần Đô, tràn ngập tiếng hô ngạc nhiên lẫn vui mừng của dân chúng.
“Là Lý bộ đầu!”
“Lý bộ đầu là trạng nguyên khoa cử!”
“Võ trạng nguyên là hắn, văn trạng nguyên cũng là hắn, còn có cái gì là Lý bộ đầu không biết...”
“Về sau không thể gọi Lý bộ đầu, phải gọi trạng nguyên lang!”
“Ài, lão phu hối hận rồi, Lý bộ đầu chưa hôn phối, lần này khẳng định có rất nhiều người đều muốn mang con gái gả cho hắn, hai cô nương như hoa như ngọc kia trong nhà lão phu, sợ là không có hy vọng nữa...”
...
Ở Thần Đô, Lý Mộ chính là thần thủ hộ của dân chúng, vô số dân chúng, từ đáy lòng cảm thấy cao hứng vì hắn.
Trước trường thi, Chu thị huynh đệ, Nam Vương thế tử nhìn hai chữ to lập lòe ánh vàng kia trên bầu trời, chỉ cảm thấy chói mắt dị thường.
Võ trạng nguyên thì thôi, thế mà ngay cả văn trạng nguyên cũng bị Lý Mộ đoạt, điều này làm ba người mất hết mặt mũi.
Bọn họ từ nhỏ tiếp nhận, chính là giáo dục tốt nhất, hưởng dụng cũng là tài nguyên tốt nhất, luận văn thao, luận võ lược, bọn họ không thua bất cứ ai cùng thế hệ thậm chí là trưởng bối, lại thua một tiểu bối mấy tháng trước, bọn họ ngay cả tên cũng không biết.
Cái này đối với ba người kiêu ngạo mà nói, là sự thật khó có thể tiếp nhận.
Nhưng việc đã đến nước này, không thể tiếp nhận cũng phải tiếp nhận, cũng may tên Lý Mộ, Thần Đô đều biết, hắn lại là thần tử nữ hoàng sủng ái nhất, nếu hắn là một kẻ tài trí bình thường, chẳng phải là nói nữ hoàng nhận người không chuẩn?
Thanh danh Lý Mộ đã sớm lan xa, thua hắn, cũng còn đỡ, nếu là thua Trương Tam Lý Tứ nào chưa có tiếng tăm gì, vậy mới là thật sự mất mặt.
Văn trạng nguyên là không cần cầu xa xôi, thì xem thi văn thứ hai, rơi vào tay ai.
Ánh mắt ba người dời sang trái, bên trái trạng nguyên thi văn, chính là cái tên của hạng hai thi văn.
Ngay sau đó, trên mặt ba người, liền đồng thời xuất hiện cực độ ngạc nhiên.
Thật con mẹ nó là Lý Tứ!
Nhìn cái tên thứ hai lập lòe ánh vàng trên Thanh Vân bảng, ba người đứng ngây ra tại chỗ.
Lý Mộ thì thôi, Lý Tứ này lại là từ nơi nào toát ra?
Có nghi hoặc tương tự với Chu thị huynh đệ, Nam Vương thế tử, còn có thí sinh trước trường thi, cùng với dân chúng Thần Đô.
So sánh với trạng nguyên thi văn, tên của hạng hai thi văn, thật sự là quá mức xa lạ, cũng quá mức bình thường.
Lý Tứ tên này, nói là chó đầu đường Thần Đô cũng có người tin, làm hạng hai thi văn, luôn cảm thấy thiếu chút cấp bậc.
Quan trọng là, trước đó, mặc kệ là ở đây hay là dân chúng Thần Đô, cho tới bây giờ chưa từng có ai nghe nói tên của hắn.
Sau Lý Tứ, xếp hạng liền không có gì hồi hộp.
Hạng ba thi văn, Chu gia Chu Chính.
Hạng bốn thi văn, Nam Vương thế tử Tiêu Vũ.
Hạng năm thi văn, Chu gia Chu Phong.
Cái này đối với người khác mà nói, là thành tích tốt có thể làm rạng rỡ tổ tông, nhưng đối với ba người này, không khác nhục nhã, ba người rất nhanh rời khỏi, người còn lại, thì có người vui có người sầu.
“Tên của ta ở bên trên!”
“Ta xếp hạng bảy mươi ba!”
“Ài, ta không có...”
“Ta cũng không có, xem ra phải lần sau thi tiếp.”
“Lý Tứ kia rốt cuộc là người phương nào, có đây hay không, có thể hiện thân gặp một chút không?”
...
Phía sau cùng của đám người, một bóng người chậm rãi rời khỏi, tới một chỗ phủ đệ của Bắc Uyển, gõ gõ cửa.
Mở cửa là Lý Mộ, Lý Tứ đứng ở cửa, nói: “Chúc mừng ngươi nha, văn võ song trạng nguyên.”
Lý Mộ mời gã vào, nói: “Ngươi cũng không kém.”
Lý Tứ có thể lấy được thành tích hạng hai thi văn, là điều Lý Mộ không ngờ tới.
Lễ bộ đã sớm đưa ra sách các thí sinh thi, Lý Mộ tuy vạch chút trọng điểm cho Lý Tứ, nhưng cũng không phải toàn bộ, có thể đủ khiến gã thông qua khoa cử, mà thi được hạng hai thi văn, trên 90%, dựa vào vẫn là gã tự mình cố gắng.
Lý Mộ rất hiểu Lý Tứ, gã ngày thường thoạt nhìn cà lơ phất phơ, tự do tản mạn, ba ngày thì hai bữa ra vào lầu xanh, không có tự chủ.
Nhưng chỉ cần việc gã quyết tâm muốn làm, nghị lực cùng định lực của gã, ngay cả Lý Mộ cũng xấu hổ không bằng.
Từ mỗi ngày đêm ngủ lầu xanh, đến khi đi ngang qua lầu xanh, ngay cả khóe mắt cũng không liếc một cái, chỉ là chuyện một cái ý niệm trong đầu gã.
Gã quyết định tham gia khoa cử, liền mang bản thân nhốt ở khách sạn, hai tháng không bước chân ra khỏi khách sạn, để tay lên ngực tự hỏi, Lý Mộ cũng không làm được.
Gã tuy tu vi không cao, lại luôn cho Lý Mộ một loại cảm giác cao thâm khó lường.
Lý Tứ đi vào sân, ánh mắt đảo qua, nhìn thấy một bóng người xa lạ, hỏi: “Trong nhà có khách?”
Nữ hoàng đang sửa cành hoa trong vườn hoa, Lý Mộ ho nhẹ một tiếng, nói: “Vị kia là Chu cô nương, một người bạn của ta.”
Lý Tứ nhìn thoáng qua phương hướng vườn hoa, trong mắt lộ ra nét hiểu ra, sau đó nói: “Ta chỉ là chúc mừng ngươi một tiếng, không có việc khác, ta đi về trước, thành tích khoa cử đã ra, ta phải truyền tin cho nhạc phụ đại nhân.”
Lý Mộ đưa hắn ra ngoài, đi tới cửa, Lý Tứ hỏi: “Nàng chính là người bạn của người bạn kia của ngươi nhỉ?”
Lý Mộ gật gật đầu.
Lý Tứ ý vị sâu xa nhìn hắn, nói: “Người bạn đó của ngươi, phúc khí tốt nha.”
Hết chương 487.