Môi nàng giật giật, đang muốn mở miệng, Lý Mộ lại chưa cho nàng cơ hội.
Hắn lại thở dài một tiếng, nói: “Thần chỉ là nói một câu đối với bệ hạ, bệ hạ liền có thể có loại cảm giác này, một lần trước, bệ hạ đối với thần là xa cách như vậy, vô tình như vậy, so với câu này của thần, tổn thương người ta một ngàn lần, một vạn lần, bệ hạ bây giờ hẳn là biết, một lần đó, thần là đau lòng cỡ nào rồi chứ...”
Lật lại chuyện cũ trả đũa!
Đây là một chiêu Lý Mộ từ trên thân một số nữ nhân nào đó của đời sau học được, vừa rồi khi cùng đường, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, phúc chí tâm linh, không hề nghĩ ngợi liền dùng ra...
Một chiêu này cực kỳ tinh diệu, ở dưới tình huống mình không chiếm lý, thông qua lật lại chuyện cũ, thêm trả đũa, có thể nháy mắt đảo khách thành chủ, biến bị động thành chủ động.
Đối với Liễu Hàm Yên và Tô Hòa người tinh như vậy, dùng một chiêu này đương nhiên là ngại mình chết không đủ nhanh.
Nhưng đối phó nữ hoàng loại giấy trắng về cảm tình này, đây quả thực là vũ khí sắc bén vô cùng.
Quả nhiên, sau khi Lý Mộ mở miệng như thế, nữ hoàng không không đề cập tới chuyện vừa rồi nữa, thanh âm ngược lại có chút bối rối, nói: “Sự tình lần trước, là trẫm không đúng, sao ngươi còn nhớ...”
Thấy một chiêu này hữu hiệu, Lý Mộ rèn sắt khi còn nóng, nói: “Thần sao có khả năng quên, đó là ủy khuất lớn nhất thần đời này chịu, thần bây giờ nhớ lại, vẫn nỗi lòng khó yên, hôm nay chỉ nói tới đây đi, thần ngủ trước, bệ hạ ngủ ngon...”
Dứt lời, Lý Mộ buông ốc biển, thở dài một hơi.
Tuy vừa rồi, hắn như là một bạn gái điêu ngoa không giảng đạo lý, nhưng khiến nữ hoàng cảm thấy Lý Mộ bị xa cách, chung quy tốt hơn khiến nàng cảm thấy chính nàng bị xa cách.
Dù sao, hắn chịu ủy khuất, hò hét chút là ổn, nữ hoàng nếu chịu ủy khuất, Lý Mộ ít nhiều phải chịu thêm mấy roi... , còn không nhất định có thể khiến nàng không chú ý nữa.
Cung Trường Nhạc, Chu Vũ nằm ở trên giường, trằn trọc khó ngủ.
Trong lòng nàng do dự, cần đợi Lý Mộ trở lại Thần Đô, dứt khoát mang đoạn ký ức này của hắn tiêu trừ hay không?
Trên Bạch Vân phong, tối nay hữu kinh vô hiểm, Lý Mộ ngủ ở trên khuê giường của Liễu Hàm Yên, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.
Trong mơ, hắn lại gặp nữ hoàng.
Nữ hoàng vẻ mặt lo lắng nhìn hắn, nói: “Ái phi, chuyện này thực là lỗi của trẫm, ngươi nghe trẫm giải thích...”
Lý Mộ bịt tai, lắc đầu nói: “Ta không nghe ta không nghe ta không nghe...”
Trong phòng, Lý Mộ từ trên giường giật bắn người, ôm mặt mình, vô tận hoảng sợ nói: “Không...”
...
Sáng sớm, Lý Mộ dậy sớm, ở giữa các đỉnh núi của Bạch Vân sơn giải sầu.
Gần đây tinh thần của hắn tựa như xuất hiện một chút vấn đề, điều này làm Lý Mộ rất lo lắng, hắn đường đường nam nhi bảy thước, sao có thể gặp loại giấc mơ cổ quái này?
Hắn cẩn thận suy nghĩ, rất nhanh đã phát hiện chỗ vấn đề.
Đêm qua hắn dùng phương pháp lôi chuyện cũ thêm trả đũa đối phó nữ hoàng, căn bản là không phải thủ đoạn một người nam nhân nên dùng, bản thân hắn mang mình coi thành bạn trai điêu ngoa của nữ hoàng, cũng đừng oán giận buổi tối sẽ có giấc mơ như vậy.
Về sau không thể đối với nữ hoàng như vậy nữa, phàm là người bình thường giảng chút đạo lý, cần chút thể diện đều không làm ra được loại chuyện này, còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ giấc mơ như vậy, vĩnh viễn cũng sẽ không chấm dứt...
Bạch Vân sơn phong cảnh rất tốt, Lý Mộ đi dạo một lát, trong lòng kinh sợ dần dần tán đi.
Bất tri bất giác, hắn liền đi tới trên đỉnh núi chính.
Lúc này, chính là thời gian bài tập buổi sáng của đệ tử đỉnh núi chính.
Gần trăm đệ tử, khoanh chân ngồi ở trên quảng trường trước đạo cung đỉnh núi chính, nhắm mắt điều tức.
Ở đỉnh đầu bọn họ, một cái chuông khổng lồ lơ lửng ở nơi đó, thong thả mà có tiết tấu phát ra những tiếng chuông ngân, ở dưới tiếng chuông kỳ ảo này, tạp niệm trong lòng các đệ tử bị gột rửa hết...
Trong quảng trường, các đệ tử tĩnh tâm tu hành, trên không quảng trường, tiên hạc bay múa, mây trắng lượn lờ, tất cả là hài hòa như vậy...
Ông!
Nháy mắt tiếp theo, tiếng chuông đạo vang đột nhiên tăng lên vô số lần.
Quác!
Mấy con tiên hạc bay múa phát ra một tiếng kinh hô, từ không trung rơi xuống thẳng tắp.
Dưới tiếng chuông này, đệ tử Phù Lục phái trên quảng trường, ai cũng sắc mặt ửng hồng, trong cơ thể pháp lực cuồn cuộn, tu vi thấp một chút, càng trực tiếp ngất đi...
Trước quảng trường, Lý Mộ sững sờ nhìn cái chuông đạo kia, lập tức nói: “Thật ngại quá, đi nhầm chỗ, ta đi ngay, đi ngay...”
Bởi vì ác mộng không thể tưởng tượng đêm qua, buổi sáng hôm nay, Lý Mộ luôn lo lắng vấn đề tâm lý của hắn.
Dẫn tới hắn hoàn toàn quên, tổ đình Phù Lục phái, trên đỉnh núi cao nhất của Bạch Vân sơn, còn có một cái chuông có thù oán với hắn.
Lý Mộ kết thù với cái chuông đạo này, chỉ thuộc loại ngoài ý muốn, hắn căn bản không biết, cái chuông này có thể cảm ứng được đạo thuật lần đầu tiên giáng xuống ở thế giới này, sau đó bởi vì 《 Đạo Đức Kinh 》, phản ứng quá độ, trên thân chuông xuất hiện một vết rạn thật sâu.
Nhưng mặc kệ thế nào, chuông đạo là vì hắn mà nứt, dẫn tới nó bây giờ thấy mình là chạy.
Lý Mộ vừa rồi hiển nhiên dọa đến nó, một tiếng chuông cuối cùng kia nghe đã không đúng.
Tiên hạc bay múa trên bầu trời bị tiếng chuông này chấn động ngây ngốc, từ không trung rơi xuống quảng trường, thân thể không ngừng run rẩy, đệ tử trên quảng trường đang tiến hành lớp buổi sáng, cũng bị chấn động ngất một mảng lớn.
Lý Mộ biết gây họa rồi, đang chuẩn bị chuồn, ai ngờ cái chuông đạo kia chạy so với hắn còn nhanh hơn, “Vù” một cái bay lên đám mây, lơ lửng ở nơi đó không dám xuống.
Vù, vù, vù!
Phía trên đỉnh núi cao nhất, trong các nơi đạo cung, có mấy bóng người phóng lên trời.
Nhìn thấy đống hỗn độn trên quảng trường, mọi người không khỏi kinh hãi.
“Đám tiên hạc này làm sao vậy?”
“Sao có nhiều đệ tử ngất như vậy?”
“Chuông đạo sao lại chạy rồi, vừa rồi một tiếng đó là chuyện gì xảy ra, làm ta giật cả mình, tay cũng run lên một chút, đáng tiếc lá bùa sắp vẽ xong kia của ta...”
...
Các trưởng lão của đỉnh núi cao nhất lơ lửng ở trên quảng trường, ánh mắt nhìn nhau, mặt đầy nghi hoặc, cho đến khi có người nhìn về phía bên cạnh quảng trường, nơi đó có một bóng người chuẩn bị chuồn.
“Là hắn!”
“Hắn sao lại đến đây?”
“Thì ra là thế...”
“Thì ra là đạo lữ của Liễu sư muội, ta nói chuông đạo vì sao sợ như vậy...”
...
Lý Mộ vốn là muốn chạy, nhưng nhanh như vậy bị người ta nhận ra, chỉ có thể xoay người, kiên trì nói: “Cái này, ta thật sự không phải cố ý...”
Mấy trưởng lão từ không trung rơi xuống, có người bắt đầu cứu trị tiên hạc run rẩy, có người bắt đầu đánh thức đệ tử bị chấn động ngất đi. Một lão giả có tu vi Tạo Hóa đi tới, mỉm cười với Lý Mộ, nói: “Không sao, chuông đạo dị biến không phải lần đầu tiên, lão phu biết đạo hữu không phải cố ý.”
Hết chương 507.