Gã người chưa tới, tiếng tới trước, xa xa nói với Lý Mộ: “Đã sớm nghe nói ngươi tới tổ đình, lo lắng quấy rầy đến ngươi cùng Liễu... Liễu sư thúc, liền chưa đi tìm các ngươi.”
Lý Mộ nói: “Ta sau khi đến Bạch Vân sơn, Hàm Yên vẫn luôn luôn bế quan.”
Hàn Triết nhìn hắn một cái, nói: “Vậy ngươi không tới tìm ta uống rượu...”
Lý Mộ cười cười, nói: “Đi Bạch Vân phong uống hai chén?”
Lúc có mặt Liễu Hàm Yên, hai người chênh lệch trên thân phận, khiến Hàn Triết xấu hổ xuất hiện ở trước mặt nàng, dù sao, tuy nàng là nữ nhân của Lý Mộ, nhưng cũng là sư thúc của gã.
Nghe nói Liễu Hàm Yên không có mặt, Hàn Triết dứt khoát nói: “Đi!”
“Đợi ta chút đợi ta chút...” Một bóng người từ phía sau bay tới, Tần sư muội đáp ở bên cạnh hai người, nói: “Dẫn theo ta...”
Hàn Triết nhìn nàng, hỏi: “Muội không tu hành cho tốt, chạy ra làm gì?”
Tần sư muội liếc hắn, nói: “Muội cũng muốn đi.”
Hàn Triết lắc đầu nói: “Ta đi uống rượu với bạn, muội xem náo nhiệt gì.”
Tần sư muội bất mãn nói: “Chỉ có huynh là bạn của Lý đại ca sao, muội cũng là bạn của huynh ấy, chúng ta đã từng gặp ba lần. Lý đại ca, huynh nói muội có phải bạn của huynh hay không?”
Thấy ánh mắt Tần sư muội có chút cầu xin, Lý Mộ gật gật đầu, nói: “Đúng, Tần sư muội đã muốn đi, vậy đi cùng nhau.”
Hàn Triết cũng không ngăn trở nữa, chỉ thở dài, nói: “Muội lơ là tu hành như vậy, khi nào mới có thể đến Tụ Thần, Tần sư huynh lúc trước bảo ta chiếu cố muội, may mắn muội là nữ hài tử...”
Tần sư muội ngẩn ra một phen, sau đó đỏ mặt hỏi: “Nữ hài tử làm sao vậy?”
Hàn Triết nhìn nàng, nói: “Muội không nghe lời như vậy, nếu không phải nữ hài tử, ta đã sớm đánh muội...”
Trên mặt Tần sư muội từ đỏ biến thành trắng lại biến thành xanh, dỗi xoay đầu đi.
Lý Mộ lắc lắc đầu, nói: “Đi thôi.”
Trên Bạch Vân phong.
Căn nhà trúc ở đỉnh núi, Vãn Vãn và Tiểu Bạch ở phòng bếp bận bịu chuẩn bị món ăn, Tần sư muội ở một bên quan sát học tập, Lý Mộ với Hàn Triết ngồi ở bên cạnh bàn đá trong sân, Hàn Triết hỏi: “Ngươi gần đây ở Thần Đô thế nào?”
Lý Mộ nói: “Cũng được.”
Hàn Triết nói: “Ta nghe nói, ở Thần Đô đám quan viên kia, quyền quý kia, không giống với các đệ tử trưởng lão tông môn chúng ta, bọn họ tâm kế rất sâu, khắp nơi đều là lục đục với nhau, không cẩn thận, sẽ chết không có chỗ chôn, ngươi ở nơi đó phải cẩn thận một chút.”
Lý Mộ nói: “May mắn, thật ra bọn họ đại bộ phận mọi người, tâm tư đều rất đơn thuần.”
Hắn từ hồ thiên không gian lấy ra một bầu rượu, rót một chén cho Hàn Triết, nói: “Nếm thử.”
Hàn Triết nhấp một ngụm, chỉ cảm thấy rượu này thơm thuần, linh khí bức người, uống một ngụm, thế mà bằng với gã tu hành một ngày, không khỏi kinh ngạc nói: “Đây là rượu gì?”
Lý Mộ nói: “Rượu cống của quận Hán Dương, cũng không tệ lắm nhỉ?”
Hàn Triết chép chép miệng, nói: “Ngươi cũng có thể uống được rượu cống, xem ra ngươi ở Thần Đô lăn lộn không tệ...”
Rượu cống là nữ hoàng ban, trong nhà Lý Mộ cả một đống đồ nữ hoàng ban thưởng, dẫn tới hắn tuy chưa từng đi được mấy nơi, lại đối với đặc sản của ba mươi sáu quận thuộc như lòng bàn tay, rượu cống quận Hán Dương chính là một đặc sắc, lê cống quận Giang Âm vỏ mỏng nhiều nước, lá trà Nam quận hậu vị ngọt mát lạnh, tơ lụa Đông quận bán chạy ở mấy nước...
Từ sau chuyện lần đó, vì bù lại nàng thương tổn đối với mình, nữ hoàng liền ba ngay thì hai bữa ban cho vài thứ, nhà tuy rộng, bây giờ cũng có chút không chứa được, lần trước nàng còn nói muốn một lần nữa ban cho Lý Mộ một tòa nhà lớn hơn nữa, đã bị hắn từ chối.
Nữ hoàng đối với hắn đã đủ tốt rồi, tòa nhà có năm tầng sân, ít nhất cũng là quan to tứ phẩm mới có tư cách ở lại, nếu lại đổi cái lớn hơn nữa, trong triều khó tránh khỏi sẽ có chút tin đồn, nói Lý Mộ hắn là dựa vào khuôn mặt này mê hoặc nữ hoàng, triều thần khắp điện, nàng chỉ sủng một người...
Đương nhiên, sau khoa cử, Lý Mộ đã dùng sự thật đánh vào mặt những người đó, hơn nữa nói cho bọn họ, hắn có thể đạt được nữ hoàng sủng ái, không chỉ là vì khuôn mặt này.
Cho dù là nữ hoàng muốn ban cho hắn tòa nhà lớn hơn nữa, vậy cũng là hắn dùng thân phận văn võ song khoa trạng nguyên đổi lấy, nhưng tòa nhà đó hắn cùng Tiểu Bạch đã ở quen, không cần phải lăn qua lộn lại nữa.
Rượu này uống ngọt lành, cũng không say, đây cũng là nguyên nhân Lý Mộ yên tâm lấy ra nữa để Hàn Triết uống.
Hàn Triết uống mấy chén, bỗng nghĩ đến một chuyện, nhìn về phía Lý Mộ, nói: “Đúng rồi, hai tháng trước, Lý sư muội từng về sơn môn một lần.”
Chén rượu Lý Mộ bưng lên lại chậm rãi buông xuống, hỏi: “Nàng còn ở Bạch Vân sơn không?”
Hàn Triết lắc lắc đầu, nói: “Nàng đi rồi, về sau sẽ không trở về nữa.”
Lý Mộ ngẩn ra một phen, hỏi: “Có ý tứ gì?”
Hàn Triết nhìn hắn, giải thích: “Nàng đã rời khỏi Phù Lục phái, từ nay về sau, không là đệ tử Phù Lục phái nữa.”
Tin tức này, khiến Lý Mộ trở tay không kịp, hắn nhìn chằm chằm Hàn Triết, hỏi: “Vì sao?”
Hàn Triết lại nhấp ngụm rượu, nói: “Nội tình cụ thể, ta cũng không rõ, ta chỉ là nghe đệ tử đỉnh núi thứ bảy nói, Phù Lục phái đối với đệ tử không phải hạch tâm đi hay ở, từ trước tới nay đều không bắt buộc, ta vốn muốn hỏi Lý sư muội một chút, nàng vì sao phải đi, nhưng khi ta biết chuyện này, nàng đã rời khỏi tông môn...”
Lần trước tách ra với Lý Thanh, Lý Mộ đã cảm thấy, nàng tựa như có tâm sự gì.
Sau khi biết được nàng rời khỏi Phù Lục phái, Lý Mộ càng thêm khẳng định ý tưởng này.
Tuy Phù Lục phái có bảy đỉnh núi, bảy mạch đệ tử, nhưng nói từ trên trình độ nào đó, đệ tử Phù Lục phái chỉ có hai loại, đệ tử hạch tâm, cùng với đệ tử phi hạch tâm.
Đệ tử hạch tâm, tức đệ tử có thể lấy tiếp xúc đến cơ mật trung tâm của Phù Lục phái, những cơ mật trung tâm này, hoặc là phép phù lục không truyền ra ngoài, hoặc là đạo thuật đệ tử phi hạch tâm bất truyền, những đệ tử này, là không thể tùy tiện rời khỏi Phù Lục phái.
Mặc dù là muốn lui, cũng sẽ bị xóa đi ký ức về cơ mật môn phái.
Đệ tử phi hạch tâm, tiếp không xúc đến những cơ mật này, bọn họ tu tập, chỉ là công pháp bình thường, học tập đạo phù lục, cũng là đối ngoại công khai, khác với người ngoài là, bọn họ có thể thông qua hoàn thành nhiệm vụ tông môn, từ tông môn thu hoạch tài nguyên tu hành nhất định, ví dụ như Lý Thanh trước kia, nàng ở huyện nha Dương Khâu làm bộ đầu một năm, sau khi về tới tông môn, liền có thể đổi lấy linh ngọc, pháp bảo các vật, dùng cho tu hành.
Đệ tử phi hạch tâm, có thể rời khỏi môn phái, nhưng có rất ít người làm như vậy.
Dù sao, Đại Chu xưa nay chú trọng lễ pháp, tôn sư trọng đạo, là truyền thống khắc vào trong xương cốt mỗi một người Đại Chu.
Hết chương 514.