Chuông đạo cũng không để ý Phù Đạo Tử, mà là trực tiếp phóng to, ở không trung thay đổi phương hướng, mang Lý Mộ che kín.
Cùng lúc đó, trên đỉnh núi cao nhất, mấy đạo khí tức phóng lên cao, mấy bóng người mang Phù Đạo Tử bao vây lại.
Phù Đạo Tử sắc mặt âm trầm, hỏi: “Huyền Cơ Tử, hôm nay ngươi lại muốn đối nghịch với bản tôn sao?”
Huyền Cơ Tử nhìn chăm chú vào Phù Đạo Tử, lắc đầu nói: “Thân phận của hắn đặc thù, hôm nay không thể để sư thúc mang hắn đi.”
Phù Đạo Tử lạnh lùng nói: “Cái gì thân phận đặc thù, các ngươi không phải là nhìn trúng Thất Khiếu Linh Lung Tâm của hắn, muốn giữ hắn ở lại Phù Lục phái sao?”
Huyền Cơ Tử nói: “Sư thúc không phải cũng nhìn trúng một điểm này?”
Phù Đạo Tử chưa nói gì, chỉ dùng ánh mắt nhìn chăm chú vào Huyền Cơ Tử cùng mấy vị thủ tọa, ánh mắt dần dần trở nên phức tạp.
Một lát sau, lão nhìn mọi người, lắc lắc đầu, nói: “Hai mươi năm không gặp, mấy người các ngươi, cũng đều thành chưởng giáo một phái, thủ tọa một đỉnh núi...”
Lão có chút tự giễu nói một câu, trên người lộ ra khí chất xế chiều nồng đậm.
Đám người Huyền Chân Tử ánh mắt phức tạp, tiền bối môn phái bọn họ từng kính ngưỡng vạn phần, như mặt trời giữa trời, hôm nay, cũng tránh không được đi lên một cái kết cục này.
Phù Đạo Tử một lần nữa nhìn về phía Huyền Cơ Tử, nói: “Tuổi thọ của lão phu, chỉ có không đến nửa năm, kẻ này để lão phu mang đi, y bát cả đời lão phu, không thể không có truyền nhân.”
Huyền Cơ Tử không nói gì, một tấm phù lục từ trong tay áo hắn bay ra, bay về phía Phù Đạo Tử.
Nhìn tấm phù lục này, trên mặt Lý Mộ lộ ra nét u oán, trong ba ngày qua, vì tấm phù lục này, hắn thiếu chút nữa bị mệt chết...
Phù Đạo Tử nhìn lá bùa này, sắc mặt biến đổi hẳn, giọng kinh hãi nói: “Thiên Cơ Phù!”
Phù này tên là Thiên Cơ Phù, tác dụng lại là che chắn thiên cơ, tấm thánh giai Thiên Cơ Phù này, có thể giúp lão che chắn thiên cơ, ít nhất có thể cho tuổi thọ của lão tự dưng nhiều thêm mười năm!
Huyền Cơ Tử nhìn Phù Đạo Tử, mỉm cười nói: “Vị tiểu hữu này là người của nữ hoàng bệ hạ Đại Chu, sư thúc nếu muốn thu đồ đệ, cũng phải trưng cầu ý kiến của hắn, nếu là hắn đồng ý, chúng ta tự nhiên sẽ không ngăn trở, nếu là hắn không đồng ý, sư thúc mang hắn đi, cũng sẽ mang đến tai hoạ cho ngài.”
Nói xong, gã mới nhìn Lý Mộ, hỏi: “Tiểu hữu nguyện bái Phù Đạo Tử sư thúc làm sư phụ không?”
Lý Mộ xua tay, nói: “Cái này lát nữa nói sau, trước mang phù bài nợ ta trả ta.”
Huyền Cơ Tử lật tay, trong lòng bàn tay có thêm một cái ngọc bài, chậm rãi hướng Lý Mộ bay tới.
Lý Mộ tiếp nhận ngọc bài, ngọc bài vào tay, ấm mềm dị thường, trong ngọc bài có một đạo phù văn màu vàng lưu động, hắn tuy không nhận biết phù bài của Phù Lục phái, nhưng nghĩ đến đường đường thủ tọa một phái cũng sẽ không lừa hắn.
Sau khi nhận lấy phù bài, sắc mặt Lý Mộ trầm xuống, nói: “Chuyện các ngươi lợi dụng ta, chỉ sợ quý phái phải cho bản quan, cho nữ hoàng bệ hạ một câu trả lời chứ?”
Lý Mộ vốn là muốn tấm thánh giai phù lục kia, nhưng vật đó đối với Phù Đạo Tử có tác dụng lớn, dù sao hắn còn trẻ tuổi, cái gì cũng không có, chỉ là mệnh dài, coi như lão nhân gia đáng thương, nhưng đám người Huyền Cơ Tử, Lý Mộ không tính thoải mái bỏ qua.
Huyền Cơ Tử biết Lý Mộ nói là chuyện gì, hỏi: “Lý đại nhân muốn câu trả lời thế nào?”
Lý Mộ tự xưng bản quan, gã xưng hô đối với Lý Mộ cũng đổi thành Lý đại nhân, giờ phút này hai người đối thoại, là Phù Lục phái cùng triều đình Đại Chu đối thoại.
Lý Mộ chờ chính là một câu này của lão, nói: “Năm tấm thiên giai phù lục.”
Huyền Cơ Tử gật gật đầu, nói: “Được.”
Lý Mộ ngẩn ra một phen, sau khi phục hồi tinh thần lại, liền có chút hối hận, hắn cảm giác mình hình như thiệt rồi.
Hắn ra giá năm tấm thiên giai phù lục, Huyền Cơ Tử thế mà không hề nghĩ ngợi đáp ứng, sớm biết hắn đã ra giá mười tấm...
Hắn vẫn là chưa tiếp xúc trường hợp lớn, ánh mắt hạn hẹp nha...
Nhưng một lời đã ra, bốn ngựa khó đuổi, Lý Mộ cũng không tiện sửa nữa.
Nếu không mất không chỉ có là mặt mũi của hắn, còn có mặt mũi của nữ hoàng.
Hắn có thể không cần thể diện, nhưng tôn nghiêm nữ hoàng bất cứ thời điểm nào cũng phải bảo vệ.
Phù Đạo Tử cầm tấm thánh giai phù lục kia, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Huyền Cơ Tử nhìn hắn, nói: “Cung nghênh sư thúc về núi.”
Đám người Huyền Chân Tử cũng ôm quyền khom người, nói: “Cung nghênh sư thúc về núi...”
...
Lý Mộ không muốn xen vào chuyện Phù Lục phái bọn họ, mang theo chuông đạo, bay đến Bạch Vân phong, nhìn thấy Vãn Vãn cùng Tiểu Bạch vẻ mặt lo lắng, bên cạnh các nàng, là một bóng người Lý Mộ nhớ nhung đã lâu.
“Công tử!”
“Ân công!”
Lý Mộ bay đến trong sân, xoa đầu hai tiểu nha đầu, nói: “Yên tâm, ta không sao.”
Sau đó, hắn ôm Liễu Hàm Yên vào trong lòng, nói: “Nàng còn không xuất quan, ta phải về Thần Đô.”
Liễu Hàm Yên đỏ mặt nói: “Ta tính ngày, nghĩ chàng hẳn là đến rồi, sư phụ nói ta hai ngày nay tâm không tĩnh, bế quan cũng không có tác dụng gì, liền thả ta ra...”
Nàng nói xong nhớ tới một chuyện, nắm tay Lý Mộ, hỏi: “Ta nghe Vãn Vãn cùng Tiểu Bạch nói, chàng tham gia phù đạo thí luyện, chàng trước kia không phải nói, ngươi không muốn trở thành đệ tử Phù Lục phái sao?”
Lý Mộ ngẩn ra một chớp mắt, sau đó liền ôm chặt nàng lần nữa, nói: “Bởi vì ta muốn trở thành đồng môn với nàng...”
Tham gia phù đạo thí luyện, vốn chính là chuyện một hòn đá ném ba con chim.
Đã có thể lấy được phù bài, về sau để Lý Thanh có cơ hội trở về Phù Lục phái, cũng có thể cùng Liễu Hàm Yên trở thành đồng môn, có được một tầng quan hệ thân mật hơn, còn có thể nhân cơ hội vào Phù Lục phái, trở thành nằm vùng của nữ hoàng ở Phù Lục phái, ba người các nàng, vô luận đối với ai cũng có cái để ăn nói.
Tam toàn kỳ mỹ, một mũi tên hạ ba con chim.
Liễu Hàm Yên cảm động rúc vào trong lòng Lý Mộ, hai người ôn tồn chốc lát, thừa dịp Liễu Hàm Yên tắm rửa, Lý Mộ tới đỉnh núi cao nhất của Bạch Vân sơn.
Món nợ của hắn cùng chưởng giáo Phù Lục phái còn chưa tính xong.
Phù Lục phái hắn không vào là không được, nếu không sẽ lộ tẩy ở trước mặt nữ hoàng cùng Liễu Hàm Yên, hai nữ nhân này, một người có thể khiến hắn không lên được triều, một người có thể khiến hắn không lên được giường, hắn ai cũng không thể trêu vào.
Nhưng tấm phù bài đó, hắn ngày sau còn có việc lớn dùng tới, cũng không thể dùng ở trên người mình.
Cũng may chưởng giáo Phù Lục phái từng nói, hắn vào phái có thể không cần lệnh bài, hẳn là không phải lời khách sáo.
Nhưng, ở trước khi vào phái, Lý Mộ phải đòi nợ trước.
Đợi hắn trở thành đệ tử Phù Lục phái, cùng bọn họ chính là người một nhà, món nợ này, liền có chút không quá dễ đòi.
Hết chương 532.