Huyền Cơ Tử than nhẹ một tiếng, nói: “Giải đấu các đỉnh núi lập tức sẽ bắt đầu, mỗi lần thi đấu, đều phải ban cho đệ tử đạt được ba hạng đầu một tấm thiên giai phù lục. Trong tổ đình, trừ sư đệ, không ai có mười phần nắm chắc. Phù dịch này cực kỳ quý giá, sư đệ làm một phần tử của Phù Lục phái, cũng không đành lòng chúng nó bị lãng phí chứ?”
Lý Mộ nhìn Huyền Cơ Tử vẻ mặt nghiêm túc, có chút hiểu, muốn làm chưởng giáo Phù Lục phái, hắn còn có rất nhiều chuyện cần học tập...
Lý Mộ vốn tưởng, hắn bái Phù Đạo Tử làm sư phụ, trở thành đệ tử thế hệ thứ hai Phù Lục phái, lôi kéo miễn phí cho nữ hoàng một cái Phù Lục phái, đợt này kiếm lớn rồi.
Bây giờ hắn phát hiện, những lão hồ li này tính kế tựa như càng sâu hơn.
Phù Lục phái mặc dù có rất nhiều người có thể vẽ ra thiên giai phù lục, nhưng bọn họ đều không có xác xuất thành công trăm phần trăm, có khả năng tạo thành phù dịch quý giá bị lãng phí.
Vì không lãng phí tài liệu, bọn họ tựa như tính mang Lý Mộ coi là người công cụ* để dùng.
(*: 1 thuật ngữ mạng TQ, nói về những người luôn sẵn sàng đi giúp đỡ người khác mà không tính toán)
Xưa nay đều là hắn mang người ta coi là công cụ, thì ra bị người ta coi là người công cụ để dùng, là loại cảm thụ này.
Nhưng Lý Mộ lại không thể từ chối.
Huyền Cơ Tử đưa ra lý do rất đầy đủ, Lý Mộ là đệ tử Phù Lục phái, đương nhiên là có trách nhiệm tiết kiệm tài nguyên cho môn phái, Lý Mộ nếu là từ chối, chính là bất trung đối với môn phái.
Một người bất trung đối với Phù Lục phái, sao có thể trở thành chưởng giáo Phù Lục phái?
Vì thế Lý Mộ chỉ có thể lại vẽ ba tấm thiên giai phù lục, mấy lá bùa này tác dụng là chữa trị thân thể, cho dù là bị người ta chém đứt tay chân, cũng có thể ở trong thời gian cực ngắn nối lại chi cụt.
Ở hang động trong lòng đất kia, Ngô Ba bị Tần sư huynh đánh lén, bóp nát trái tim, chính là dùng bùa này một lần nữa sinh ra một trái tim.
Mặc cho ai một canh giờ tám lần, đều sẽ chịu không nổi, Lý Mộ vẽ xong một nét bút cuối cùng, tựa vào cột đá trong đạo cung, đi đến cạnh vị trí tận cùng phía trước, thoải mái ngồi phịch ở trên ghế.
Hắn tình nguyện trở lại Thần Đô, bị nữ hoàng vắt cạn, cũng không muốn ở nơi này bị một đám lão nhân áp bức.
Vẽ thiên giai thậm chí thánh giai phù lục, Lý Mộ thiếu chỉ là pháp lực, nếu có pháp lực của nữ hoàng, cùng với đủ tài liệu, thứ này muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Ở trên người nữ hoàng, hắn vẫn luôn là đòi lấy, chưa từng có trả giá mang tính thực chất.
Sau khi về tới Thần Đô, cũng phải vẽ cho nữ hoàng một ít thiên giai phù lục.
Nữ hoàng tuy giàu có, nhưng thứ tốt trên người lại cũng không phải rất nhiều, ví dụ như thiên giai phù lục, ở Phù Lục phái cũng là vật hiếm lạ, mười châu ba đảo, trừ Phù Lục phái, hầu như không ai có thể vẽ ra loại phù lục cấp bậc này, nữ hoàng duy nhất ban cho Lý Mộ một tấm, bị Lý Mộ đưa cho Tiểu Bạch hộ thân, ngoài ra, phù lục nàng cho Lý Mộ, cao nhất chỉ là địa giai.
Cái này hiển nhiên không phù hợp thân phận nữ hoàng Đại Chu, trên người thường có một xấp thiên giai phù lục, về sau ban cho thần tử có công, cũng lấy ra tay được.
Vị trí Lý Mộ nằm, là vị trí chưởng giáo, Phù Lục phái tôn ti có trật tự, hành động này của hắn cũng không hợp quy củ.
Nhưng, mấy vị thủ tọa chỉ liếc nhau, cũng chưa mở miệng.
Bọn họ sớm đã từ trong miệng chưởng giáo biết được, hắn đã tìm hiểu toàn bộ trang sách đạo, sáng phái tổ sư của Phù Lục phái chỉ tìm hiểu bộ phận trang sách đạo, đã có thể sáng lập Phù Lục phái, nếu có thể tìm hiểu toàn bộ, lại sẽ như thế nào?
Đến lúc đó, chỉ sợ danh hiệu đạo môn đệ nhất tông, sẽ phải đổi chủ.
Huyền Cơ Tử nhìn Lý Mộ ngồi phịch ở trên ghế, hỏi: “Sư đệ đã hoàn toàn tìm hiểu một trang sách đạo kia hay chưa?”
Lý Mộ vươn bàn tay, lòng bàn tay có thêm một ngọc giản, hắn ném ngọc giản cho Huyền Cơ Tử, nói: “Phù lục xuất hiện trong trang sách đạo, đều ở trong này.”
Không nỡ bỏ đứa nhỏ thì không bắt được sói (thả con săn sắt bắt con cá rô), chưởng giáo tương lai phải có khí độ của chưởng giáo tương lai, đạo phù lục, Lý Mộ không lo lắng dạy người khác thì mình chết đói, Phù Lục phái càng cường đại, đối với hắn, đối với nữ hoàng, lại càng hữu ích.
Huyền Cơ Tử dán ngọc giản ở trên trán, một lát sau, mang nó đưa cho Huyền Chân Tử bên cạnh.
Huyền Chân Tử sau khi xem, lại mang nó đưa cho Chính Dương Tử ở bên.
Trừ Ngọc Chân Tử bế quan, thủ tọa sáu đỉnh núi còn lại, sau khi xem qua ngọc giản này, ở sâu trong ánh mắt, cũng đã xuất hiện khát vọng cùng kích động.
Bọn họ đều rõ, ngọc giản này ý nghĩa cái gì.
Sáng phái tổ sư khai sáng Phù Lục phái, Lý Mộ sẽ dẫn dắt Phù Lục phái đi lên một đỉnh phong trước nay chưa từng có.
Tạm không nói chuyện hắn hoàn toàn lĩnh ngộ trang sách đạo, hơn nữa mang nội dung trang sách đạo cống hiến ra đầy đủ, chỉ bằng Thất Khiếu Linh Lung Tâm của hắn, nếu là mang hắn cột vào Phù Lục phái, ngày đêm vẽ bùa, ngày sau đệ tử Phù Lục phái, mỗi người một tấm phù lục công kích thánh giai, ra tay chính là công kích của cảnh giới thứ bảy, có thể mang ma đạo thập tông liên hợp lại treo lên đánh.
Đáng tiếc không buộc được.
Không nói đến tài liệu vẽ bùa thánh giai phù lục cần khó tìm, không có khả năng chế tạo vô hạn, sư thúc Phù Đạo Tử cũng sẽ không để bọn họ làm như vậy.
Huống chi, phía sau hắn, còn có nữ hoàng Đại Chu.
Hắn ở Phù Lục phái là bảo bối, ở trong lòng nữ hoàng, tất nhiên cũng là bảo bối.
Phù Lục phái nếu cậy mạnh giam hắn, chỉ sợ triều đình Đại Chu vô cùng có khả năng đại binh tiếp cận, Phù Lục phái cường đại là không thể nghi ngờ, nhưng ở cảnh nội Đại Chu, thực lực bất cứ tông môn nào, cũng không bằng triều đình Đại Chu.
Huyền Cơ Tử thu hồi ngọc giản, hướng Lý Mộ ôm quyền khom người, nói: “Đa tạ sư đệ.”
Làm chưởng giáo Phù Lục phái, một vái này của gã, đại biểu lễ nghi cao nhất Phù Lục phái.
Gã bái là cống hiến Lý Mộ làm đối với Phù Lục phái, bái là hắn mang Phù Lục phái đưa vào một độ cao mới.
Lý Mộ phất phất tay, nói: “Người một nhà, không cần cảm tạ.”
Huyền Cơ Tử mỉm cười nói: “Một khi đã như vậy, sư huynh liền không khách khí nữa, thật ra còn có một việc lớn liên quan tương lai môn phái, cần sư đệ hỗ trợ...”
Nhìn thấy vẻ mặt Huyền Cơ Tử, Lý Mộ liền bắt đầu hối hận câu nói vừa rồi nói.
Làm chưởng giáo, da mặt Huyền Cơ Tử, thâm hậu như tu vi của hắn.
Lý Mộ trở thành đệ tử đời hai của Phù Lục phái, còn chưa đạt được lợi ích gì, đã làm người công cụ một lần cho bọn họ, bây giờ gã thế mà lại có chuyện muốn nhờ, gã không biết xấu hổ sao?
Hết chương 538.