May mắn Liễu Hàm Yên gặp hắn, Lý Mộ sẽ dùng quãng đời còn lại đi chữa khỏi tổn thương nàng chịu lúc còn nhỏ, nữ hoàng thì không có may mắn như vậy, cho dù thực lực của nàng mạnh nữa, địa vị cao nữa, ngồi ôm toàn bộ thiên hạ, cũng không có được nam nhân giống hắn...
Lúc đi ngang qua Thượng Thư tỉnh, Lý Mộ bước chân chưa dừng lại, trực tiếp đi qua.
Tuy nói Lý Mộ hôm nay là Trung Thư xá nhân, ở nơi này có rất nhiều đồng nghiệp, nhưng Lý Mộ và bọn họ, có chỉ là sơ giao, có mặt ngoài như hòa thuận, thật ra có thù lớn sống chết. Ở trên hôn lễ của hắn, Lý Mộ chỉ hy vọng nhìn thấy bạn bè hắn thật sự tán thành.
Hắn sẽ mời bộ khoái Thần Đô nha, sẽ không mời quan viên Trung Thư tỉnh.
Thần Đô nha.
Các bộ khoái nghe nói tin tức, nhao nhao mở miệng chúc mừng.
“Chúc mừng đầu nhi...”
“Khó trách đầu nhi không thèm để ý đối với nữ tử Thần Đô, thì ra là danh hoa có chủ...”
“Hề hề, tin tức này truyền ra, Thần Đô không biết sẽ có bao nhiêu nữ tử nước mắt ướt gối...”
...
Trong nha phòng, Lý Tứ hướng Lý Mộ chắp tay, nói: “Chúc mừng chúc mừng...”
Lý Mộ hỏi: “Ngươi thì sao? Tính khi nào thành thân?”
Lý Tứ nói: “Ta chờ Diệu Diệu xuống núi. Qua vài ngày nữa, ta muốn về Bắc quận một chuyến, cần thuận tiện mang Trương Sơn đón tới hay không?”
Lý Mộ gật gật đầu, nói: “Lúc ngươi trở về, mang theo hắn đi cùng.”
Tam kiệt huyện nha Dương Khâu trước đây, đã rất lâu chưa tụ tập một chỗ, sau lần đó từ biệt, cảnh ngộ của ba người liền không giống nhau nữa.
Trương Sơn khác với Lý Mộ Lý Tứ, hắn không có hứng thú đối với tu hành. Không có chuyện gì so với kiếm tiền càng hấp dẫn hắn hơn.
Lý Tứ đưa tay khoác lên trên vai Lý Mộ, nói: “Ngươi đã quyết định thành hôn, thì phải kiềm chế tính tình phóng đãng...”
Lý Mộ ngạc nhiên nói: “Ta khi nào không kiềm chế tính tình phóng đãng?”
Tính tình hắn kiềm chế gắt gao, toàn bộ dân chúng Thần Đô đều biết. Hắn vẫn còn nguyên dương, hắn vì Liễu Hàm Yên thủ thân như ngọc, cái này cũng chưa tính là kiềm chế tính tình phóng đãng?
Lý Tứ lắc lắc đầu, cũng không nói cái gì nữa.
Từ Thần Đô nha rời khỏi, Lý Mộ liền trở về Bắc Uyển, hắn chưa về Lý phủ, mà là đi Trương phủ trước.
Hắn lần trước, trước khi rời khỏi Thần Đô, nữ hoàng đã ban cho Trương Xuân một tòa nhà có ba sân, tuy cách giấc mộng tòa nhà năm sân của gã còn có một khoảng cách, nhưng có thể ở Bắc Uyển loại địa phương tấc đất tấc vàng này, có được một tòa nhà ba sân, cũng là điều vô số quan viên trong triều hâm mộ cũng không hâm mộ được.
Lý Mộ gõ gõ cửa, bên trong rất nhanh truyền đến tiếng bước chân, Trương Xuân mở cửa, nói: “Là Lý Mộ à, ngươi về Thần Đô khi nào thế, vào ngồi...”
Lý Mộ nói: “Vừa về, ta sẽ không đi vào, ta là tới đưa đồ cho ngươi.”
Lý Mộ lấy ra một tấm thiệp mời, đưa cho gã, nói: “Tháng sau ta kết hôn, ngươi nhớ mang Trương phu nhân còn có Y Y cô nương đến uống rượu mừng...”
Trương Xuân cả kinh, tròng mắt cũng sắp lồi ra, chấn động nói: “Đại hôn!”
Lý Mộ cũng ngẩn ra một phen, hỏi: “Có vấn đề sao?”
Trương Xuân khó có thể tin nói: “Chu gia đồng ý sao, Tiêu thị đồng ý sao, bọn họ đồng ý, triều thần cả điện cũng sẽ không đồng ý...”
Lý Mộ kỳ quái nhìn gã, thành thân với hắn là Liễu Hàm Yên, cũng không phải nữ hoàng, vì sao cần Chu gia cùng Tiêu thị đồng ý, triều thần cả điện lại có tư cách gì phản đối?
Trương Xuân mở ra thiệp mời nhìn, ngẩn ra hồi lâu, lúc này mới lấy lại tinh thần, nói: “Thì ra là cùng Liễu cô nương...”
Lý Mộ nói: “Còn có thể cùng ai?”
Trương Xuân lắc lắc đầu, thất vọng nói: “Không, không ai...”
Lý Mộ nhíu mày, hỏi: “Lão Trương, ta thành thân, ngươi tựa như không quá cao hứng?”
“Không có, sao có khả năng!” Trên mặt Trương Xuân lộ ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, nói: “Chúc mừng chúc mừng, chúc ngươi cùng Liễu cô nương bạch đầu giai lão, sớm sinh quý tử...”
Một lát sau, Trương Xuân tiễn bước Lý Mộ, đóng lại cửa sân, tựa vào trên cửa, thở thật dài.
Trương phu nhân từ trong phòng đi ra, lo lắng hỏi: “Đây là xảy ra chuyện gì, sao ông lại có cái sắc mặt này?”
Trương Xuân thở dài lần nữa, nói: “Phu nhân à, tòa nhà năm sân của chúng ta, sợ là không có hi vọng nữa...”
...
Lý Mộ về nhà, phát hiện Liễu Hàm Yên đã làm xong đồ ăn, ở trong sân chờ hắn.
Ngày thường đều là hắn ở nhà làm đồ ăn, chờ nữ hoàng tới, tình huống đột nhiên xảy ra chuyển biến, hắn thật sự có chút không quá thích ứng.
Thứ Liễu Hàm Yên làm, đều là đồ ăn Lý Mộ thích ăn, trên mặt nàng mang theo nụ cười hài lòng, nói: “Ta hôm nay cùng Tiểu Bạch Vãn Vãn ra ngoài dạo phố, nghe được dân chúng bàn luận về chàng.”
Dân chúng Thần Đô, là hậu thuẫn kiên cố của hắn, Lý Mộ không chút hoảng hốt hỏi: “Bọn họ nói ta cái gì?”
Liễu Hàm Yên nói: “Bọn họ nói chàng một thân chính khí, không sợ quyền quý, làm chủ cho dân, là một vị quan tốt.”
Lý Mộ hỏi: “Còn nói cái gì?”
Liễu Hàm Yên hài lòng nói: “Còn nói chàng giữ mình trong sạch, không gần nữ sắc...”
Lý Mộ nhìn nàng một cái, nói: “Bây giờ nàng tin rồi chứ, cho dù nàng không tin Tiểu Bạch, chẳng lẽ cũng không tin toàn bộ dân chúng Thần Đô?”
“Tin rồi tin rồi...” Liễu Hàm Yên gắp lên một miếng đậu phụ, đưa đến bên miệng của hắn, nói: “Há mồm, đây là thưởng cho chàng...”
...
Lý Mộ mấy ngày nay rất bận, cách ngày thành thân chỉ có một tháng, nhưng có rất nhiều chuyện, đều cần chuẩn bị trước.
Trong đó đề cập đến không ít chi tiết, nhất là đối với hắn cùng Liễu Hàm Yên loại người chưa từng thành thân này mà nói, rất nhiều thời điểm, cũng không biết xuống tay như thế nào.
Trong người hắn quen, cũng chỉ Trương Xuân cùng nữ hoàng có kinh nghiệm.
Nữ hoàng khẳng định không thể hỏi, thứ nhất nàng lúc đó hôn lễ, khẳng định không cần tự mình chuẩn bị, thứ hai, hắn mấy ngày hôm trước đã đâm một đao ở ngực nữ hoàng, bây giờ lại đi hỏi, chẳng phải là tương đương lại rắc muối ở vết thương của nàng?
Về phần Trương Xuân, gã gần đây không biết gặp chuyện gì, cảm xúc có chút hạ thấp, Lý Mộ cũng không đi phiền hắn nữa.
Cũng may có Vãn Vãn và Tiểu Bạch hỗ trợ, tuy tiến độ chuẩn bị chậm chạp, nhưng tất cả đều đang tiến hành đâu vào đấy.
Trong Lý phủ, Lý Mộ bận cũng vui vẻ, trong Hình bộ, Ngụy Bằng bực bội gãi gãi đầu, giật xuống một nắm tóc.
Vụ án quan viên huyện An Nghĩa cùng huyện Thiên Hà gặp chuyện, thật sự hắn nghĩ tới mức trọc đầu.
Hắn đọc nhiều luật pháp, giỏi về xử án, nhưng lại không am hiểu tra án.
Ngụy Bằng cảm thấy, triều đình nên mang xử án cùng tra án tách ra, bởi vì đây căn bản không phải cùng một chuyện.
Xử án khảo sát là cơ sở luật pháp của quan viên, cùng nhận thức, và ứng dụng đối với luật pháp của bọn họ, về phần tra án, khảo sát nghiên cứu là sức quan sát, năng lực trinh thám logic, cùng với năng lực tư duy của quan viên...
Hết chương 556.