“Được rồi, Hoàng chưởng quầy, ngươi đi xuống đi.”
Lúc này, một thanh âm Lý Mộ nghe quen thuộc bỗng nhiên từ phía trên lầu các truyền đến.
Liễu Hàm Yên từ trên lầu đi xuống, nhìn Lý Mộ, nói: “Có vấn đề gì hỏi ta là được, đừng làm khó Hoàng chưởng quầy.”
Lý Mộ kinh ngạc nhìn nàng, sau đó liền giật mình nói: “Thì ra là ngươi...”
Khi Liễu Hàm Yên từ trên lầu đi xuống, Lý Mộ cái gì cũng hiểu rồi.
Hắn biết vì sao lần trước ở dưới tình huống đã bị từ chối bản thảo, chưởng quầy kia bỗng nhiên đuổi theo ra, thái độ đã xảy ra biến hóa một trăm tám mươi độ, không do dự nữa thông qua bản thảo của hắn, hơn nữa cho hắn nhiều ưu đãi như vậy.
Thì ra “Yên” của Vân Yên các, đó là “Yên” của Liễu Hàm Yên.
Lý Mộ cho rằng hắn đã bằng sự cố gắng của mình kiếm tiền, không ngờ vẫn là dựa vào Liễu Hàm Yên thương xót.
Nói cách khác, hắn là đang ăn cơm mềm.
Tuy trong lòng có một tia không thoải mái như vậy, nhưng không thể phủ nhận là, cơm mềm này ăn vào ------ còn rất ngon.
Vân Yên các.
Chưởng quầy kia bưng tới trà ngon, hai người sau khi ngồi xuống, Liễu Hàm Yên có chút nghi hoặc nhìn Lý Mộ, hỏi: “Ngươi sao lại muốn đi thuyết thư?”
Mặc kệ nàng liên tưởng như thế nào, đều không thể mang bộ khoái cùng người thuyết thư liên hệ cùng một chỗ.
Lý Mộ chung quy không thể nói cho nàng, hắn là vì sớm ngày ngưng tụ Tước Âm, trọng chấn hùng phong nam nhi, đành phải nói: “Bộ khoái lương tháng năm trăm đồng, chỉ đủ ăn cơm...”
Liễu Hàm Yên ngây ra một lát, sau đó liền nhớ tới cái gì, áy náy nói: “Xin lỗi, ta quên ngươi còn cần giúp ta vẽ bùa, nếu không ta cho ngươi bạc...”
“Không cần.” Lý Mộ khoát tay áo, nói: “Nếu không phải ngươi, cũng không có tiệm sách nào nguyện ý khắc bản sách của ta, ngươi ngày thường đối với ta đã rất chiếu cố, ta sao có thể lấy bạc của ngươi nữa?”
Liễu Hàm Yên hỏi: “Nhưng ngươi vừa muốn làm bộ khoái, vừa muốn viết sách, còn vừa muốn thuyết thư, làm nổi không?”
“Không sao.” Lý Mộ cười cười, nói: “Nếu Vân Yên các không tiện, ta lại đi nơi khác hỏi một chút.”
Liễu Hàm Yên lo lắng hắn hiểu lầm, bất đắc dĩ nói: “Nếu ngươi nguyện ý, có thể ở nơi này thử xem, ta mỗi tháng cho ngươi mười lượng bạc tiền công, bạc khách nhân thưởng, cũng tất cả đều về ngươi...”
Ở trong lòng nàng, Lý Mộ hiển nhiên đã trở thành hình tượng vất vả bị ép bởi áp lực sinh tồn, cần một người làm ba phần việc, mà một bộ phận áp lực trong đó, còn là nàng tạo ra.
Lý Mộ lắc lắc đầu, nói: “Ta cũng nghe ngóng rồi, thuyết thư tiên sinh nơi này tốt nhất, một tháng mới hai lượng, khách nhân thưởng, cũng chỉ có thể được chia một nửa. Liễu cô nương, ta biết ngươi chiếu cố ta, nhưng ta vẫn muốn thông qua bản thân ta cố gắng kiếm tiền, mà không phải dựa vào người khác bố thí...”
Liễu Hàm Yên lo lắng mình kiên trì sẽ thương tổn tới tự tôn yếu ớt của Lý Mộ, chỉ có thể gật gật đầu, nói: “Vậy được rồi...”
Mười lượng bạc tiền công, Lý Mộ không phải không động lòng, ai sẽ có thù với bạc chứ, chỉ là hắn nợ Liễu Hàm Yên đã quá nhiều, thản nhiên tiếp nhận cứu tế của nàng, so với được nàng bao nuôi có gì khác nhau?
Tuy trong lòng luôn có một thanh âm nói cho hắn, đáp ứng nàng, đáp ứng nàng, như vậy thì không cần cố gắng nữa, nhưng tự tôn nam nhân cuối cùng vẫn lấy được thắng lợi.
Liễu Hàm Yên đứng lên, nói: “Ngươi ở chỗ này chờ một chút, ta đi an bài.”
Vân Yên các bốn cửa hàng, nhạc phường làm ăn là tốt nhất, sau đó là hí lâu, lại sau đó là tiệm sách, cuối cùng là trà lâu.
Dù sao, ở loại nơi tiêu phí này, đều là những người trẻ tuổi có thời gian rảnh cùng tiền nhàn rỗi, xem các cô nương xinh đẹp hát khúc nhảy múa, chung quy thú vị hơn so với nghe thuyết thư lão nhân ở nơi đó tự nói một mình.
Nhưng, nghề thuyết thư, cũng có không ít fan cố định, khi Lý Mộ đi vào trà lâu, liền nhìn thấy mười mấy khách nhân, vừa uống trà, vừa nghe lão giả trên đài kể chuyện xưa.
Nghe chuyện xưa là không thu tiền, nhưng khách nhân tới nơi này, lúc nghe chuyện xưa, đều là cần gọi một ấm trà, mấy món ăn nhẹ, thu nhập của quán trà, đều là đến từ thứ này.
Ngẫu nhiên cũng có khách nhân hào phóng, nghe tới chỗ nổi hứng, liền móc túi tiền, thưởng chút bạc, quán trà sẽ khấu trừ một nửa, còn lại, coi như thu nhập thêm vào của người thuyết thư.
Một lát sau, lão giả nói xong một đoạn, phía dưới liền có khách nhân hô lớn: “Hôm nay thời gian còn sớm, đến một đoạn nữa!”
Lúc này, một tiểu nhị lên đài đến bên tai lão giả, thấp giọng thì thầm vài câu, lão giả liền đứng dậy, hướng phía dưới đài chắp tay, cười nói: “Tiểu lão nhân hôm nay thân thể không khoẻ, chỉ kể đến nơi đây, hôm nay bản điếm có một thuyết thư lang mới tới, không ngại nghe hắn kể một đoạn cho mọi người...”
Lão giả vừa dứt lời, trong khách nhân dưới đài liền truyền đến một trận rối loạn.
“Người mới?”
“Người mới có gì đáng nghe, trong những người này, chỉ lão Tống đầu ngươi kể đủ vị.”
“Đi rồi đi rồi...”
...
Sau khi lão giả xuống đài, lập tức liền có mấy người tính tiền rời khỏi. Chưởng quầy quán trà nhìn nhìn Liễu Hàm Yên, khó xử nói: “Cô nương, cái này...”
Liễu Hàm Yên lắc lắc đầu, nói: “Nghe tiếp.”
Mấy khách nhân lưu lại, hoặc là nước trà vừa mới bưng lên, hoặc là đồ ăn sáng còn chưa ăn xong, tuy còn ngồi ở nơi đó, tầm mắt lại từ trên đài dời đi.
Thẳng đến lúc hai tiểu nhị mang một tấm bình phong chuyển đến trên đài, mọi người mới ngoài ý muốn liếc một cái.
“Làm cái gì?”
“Sao còn che chắn?”
“Thần thần bí bí, lại đang giở trò gì, uống nhanh chút đi, uống xong ấm trà này, đi đối diện nghe khúc...”
Lý Mộ từ hậu đài đi lên, ngồi ở trên ghế phía sau bình phong.
Làm bộ khoái, hắn mỗi ngày ở trên đường tuần tra, không nói mọi người huyện Dương Khâu đều nhận ra hắn, nhưng ít ra đại bộ phận mọi người trên đường Vị Ương, đều có thể lăn lộn quen mặt với hắn.
Cho nên hắn hướng Liễu Hàm Yên đòi một tấm bình phong, che chắn chút.
Ngồi ở trên ghế sau bình phong, Lý Mộ đằng hắng cổ họng, mở miệng nói: “Chuyện xưa hôm nay kể, tên là 《 Hóa Điệp 》.”
“Thời tiền triều, Bắc quận huyện Dương Khâu Chúc gia trang, có Anh Đài con gái Chúc viên ngoại, xinh đẹp thông minh, từ nhỏ theo huynh trưởng học tập thi văn, thích đọc sách, nhưng ngại là nhà không có thầy giỏi, một lòng muốn hướng Trung quận cầu học...”
Vì thu gặt ai tình của những người này, Lý Mộ kẻ, là《 Lương Chúc 》bản cải biên.
Làm một trong bốn bi kịch tình yêu lớn của cổ đại, cái buồn của《 Lương Chúc 》, thật đúng là bi đến tận xương tủy, còn nhớ Lý Mộ lúc ấy mười hai mười ba tuổi, mối tình đầu, còn không biết yêu là gì, lần đầu tiên xem phim Lương Chúc, khóc nước mắt nước mũi tèm nhem...
Hôm nay cho dù đang ngồi đều là mãnh nam, chỉ cần trong lòng bọn họ còn có tình cảm nhân loại, Lý Mộ có thể thu gặt ai tình của bọn họ.
Hết chương 56.