Theo mùng chín tháng mười tới gần, đầu đường cuối ngõ, gần như đều đang thảo luận hôn sự sắp tới này.
Một nữ tử đầu đội nón, chậm rãi đi đến trên đường của Thần Đô.
Cách ăn mặc này, tuy khác với người thường, nhưng vẫn chưa dẫn tới mọi người đặc biệt chú ý.
Luôn có một số người, bởi vì một số lý do đặc thù nào đó, không muốn xuất đầu lộ diện, ra ngoài mang theo cái khăn che mặt hoặc áo choàng, ngày thường cũng không hiếm thấy.
Nữ tử đối với Thần Đô tựa như rất quen thuộc, ngựa quen đường cũ xuyên qua các con đường, cuối cùng tới Bắc Uyển, đứng ở trước một tòa phủ đệ rộng lớn.
Trên tấm biển trước cửa viết hai chữ to “Lý phủ”, ánh mắt của nữ tử xuyên qua sa đen cái nón, chăm chú nhìn hai chữ này thật lâu.
Nhà này tựa như là gần đây có hỷ sự, trên tấm biển treo lụa màu đỏ, trên hai cái đèn lồng lớn màu đỏ, cũng dán chữ “Hỷ” màu đỏ.
Kẹt...
Cửa từ bên trong mở ra, một thiếu nữ mười tám mười chín tuổi, dị thường xinh đẹp, từ bên trong đi ra, nghi hoặc hỏi: “Vị tỷ tỷ này, xin hỏi ngươi tìm ai?”
Nữ tử vẫn chưa trả lời, chậm rãi xoay người rời khỏi.
Tiểu Bạch lại đóng cửa lại, đi trở về, Vãn Vãn từ trong vườn hoa thò đầu ra, hỏi: “Ai thế?”
Tiểu Bạch lắc lắc đầu, nói: “Không biết, hẳn là đi nhầm nhà.”
Ngoài cửa, nữ tử đi ra xa trăm bước, trước mặt có một người bán hàng rong gánh đồ đi tới.
Nữ tử ngăn lại người bán hàng rong, chỉ vào phủ đệ phía trước, nhẹ nhàng hỏi: “Quấy rầy rồi, xin hỏi một chút, Lý phủ phía trước, là ai đang ở?”
Người bán hàng rong vốn tưởng là có người mua hàng, trong lòng đang vui vẻ, nghe được là hỏi đường, trong lòng có chút không vui, nhưng theo phương hướng nữ tử chỉ nhìn lại, lập tức lại mặt mày vui vẻ hẳn lên, buông gánh đồ xuống, nói: “Cô nương là từ nơi khác tới nhỉ, nếu ngươi là người Thần Đô, nhất định không thể không biết ai ở trong đó. Lý đại nhân là thanh thiên trong lòng chúng ta, hắn không sợ quyền quý, bình oan làm chủ cho bao nhiêu dân chúng, tòa nhà này, chính là nữ hoàng bệ hạ thưởng cho hắn...”
Nói tới Lý đại nhân, người bán hàng rong liền bắt đầu thao thao bất tuyệt kể, một khắc nào đó, nhìn thấy hai bóng người phía trước đi tới, nói: “Khéo, đó là Lý đại nhân cùng phu nhân của hắn, cô nương ngươi xem, bọn họ có phải một đôi trời đất tạo nên hay không...”
Bên người chưa truyền đến thanh âm, người bán hàng rong quay đầu nhìn, thình lình rùng mình một cái.
Chỉ thấy bên cạnh hắn trống trơn, nào có cô nương nào...
Thời gian giữa trưa, ánh mặt trời ấm áp, hắn lại cảm nhận được có một luồng khí lạnh từ xương cụt xộc thẳng lên đầu, gánh đồ lên, hướng về con đường đông người chạy như điên.
Trước cửa Lý phủ, Lý Mộ dắt Liễu Hàm Yên, đang muốn rảo bước tiến vào cửa nhà, bỗng nhiên lòng có cảm giác, quay đầu nhìn phương hướng nào đó.
Nơi đó chỉ có một người bán hàng rong đang gánh đồ, không biết nguyên nhân là gì, đang liều mạng chạy như điên.
Liễu Hàm Yên thấy hắn dừng bước, cũng quay đầu nhìn nhìn, nghi hoặc nói: “Làm sao vậy?”
Lý Mộ lắc lắc đầu, nói: “Không có gì, vào thôi...”
Vừa rồi một khắc đó, trong lòng Lý Mộ không hiểu sao sinh ra một loại rung động mãnh liệt.
Đối với tu hành giả luyện hóa ba hồn bảy phách mà nói, rất ít sẽ sinh ra loại cảm giác này, đại bộ phận cảm ứng của bọn họ đều có nguyên nhân, nhưng khi ánh mắt Lý Mộ nhìn qua, lại cũng chưa phát hiện cái gì.
Hai người đi vào cửa nhà, cổng Lý phủ đóng lại.
Bắc Uyển, trong một ngõ nông, nơi Lý Mộ không nhìn thấy, một nữ tử tựa vào trên tường, sắc mặt dưới áo choàng tái nhợt đến cực điểm.
Mùng tám tháng mười.
Cách ngày thành thân, chỉ có một ngày.
Liễu Hàm Yên trở về Diệu Âm phường, nàng mang nơi đó coi là nhà mẹ đẻ của nàng, ngày mai Lý Mộ sẽ dùng kiệu lớn tám người khiêng, nâng nàng trở về.
Tới gần ngày kết hôn, Lý Mộ ngược lại trở nên nhàn rỗi, hắn vốn không mời bao nhiêu người, khách nhân ngày mai tới không nhiều, Phù Đạo Tử còn đang bế quan, Phù Lục phái có Ngọc Chân Tử cùng Huyền Chân Tử làm đại biểu, chưởng giáo cùng thủ tọa đỉnh núi khác tuy chưa tới, nhưng quà của mỗi người lại vẫn là đưa đến.
Phù lục trên người Lý Mộ, ở trong quá trình đại chiến với các sát thủ Ma Tông đã tiêu hao gần hết, thừa dịp kết hôn lần này, lại bổ sung trở về.
Hàn Triết cùng Tần sư muội, cũng theo đám người Ngọc Chân Tử đến đây.
Hàn Triết dùng ánh mắt tiếc nuối nhìn Lý Mộ, nói: “Thật ra lúc trước ta cho rằng, ngươi sẽ cùng Lý...”
Hắn còn chưa nói xong, đã bị Lý Tứ phía sau đá một cước, Trương Sơn thuận thế từ phía sau bịt miệng của hắn, trực tiếp lôi hắn đi.
Chỉ chốc lát sau, Hàn Triết lại đi trở về, nói: “Mặc kệ thế nào, vẫn là chúc mừng ngươi, cưới được Liễu sư thúc nữ tử tốt như vậy, cũng không biết đạo lữ tương lai của ta bây giờ ở đâu...”
Tần sư muội không chút để ý đi đến trước mặt Hàn Triết, ho nhẹ một tiếng, cố ý vô tình ưỡn bộ ngực nhỏ lên.
Ánh mắt Hàn Triết từ trên người Tần sư muội đảo qua, nhìn Trần Diệu Diệu đứng ở bên người Lý Tứ, gầy đi cả một vòng lớn, nói: “Ngay cả Lý Tứ cũng có Trần sư muội rồi, lão thiên gia thật là không công bằng...”
Trần Diệu Diệu lần này cũng theo Lý Tứ tới đây. Nàng là hành thổ chi thể, ở trước khi tu vi tới cảnh giới cao thâm nhất, hình thể sẽ khác hẳn với người thường, nhưng sau khi trải qua tu hành, đã so với trước kia gầy hơn rất nhiều. Đương nhiên, mặc dù là gầy đi một nửa, Lý Tứ đứng ở bên cạnh nàng, vẫn có chút chim nhỏ nép vào người.
Ánh mắt Lý Mộ lơ đãng liếc, nhìn thấy ngoài cửa có một bóng người đi qua.
Trong lòng hắn kinh ngạc, không biết vì sao Chu Trọng sẽ xuất hiện ở đây.
Quan viên trong triều, trừ Trương Xuân cùng Lý Tứ hai lão bằng hữu, Lý Mộ không mời một ai cả, cùng Chu Trọng càng thuộc về trận doanh đối địch, gã chung quy sẽ không là tới chúc phúc Lý Mộ tân hôn vui vẻ.
Lý Mộ đi ra cửa phủ, nhìn thấy Chu Trọng đứng ở cạnh xe ngựa, ánh mắt về nhìn cửa Lý phủ.
Lý Mộ đi qua, hỏi: “Chu thị lang, có việc gì?”
Chu Trọng nhìn tấm biển Lý phủ, thản nhiên nói: “Không có việc gì.”
Lý Mộ nhớ tới, Chu Trọng từng nói, đây là tòa nhà một người bạn của gã, chủ nhân ban đầu của Lý phủ, tựa như từng là một quan lại phạm tội, nhưng cụ thể đã phạm tội gì, Lý Mộ không rõ.
Hai ngày này là ngày lành, việc trận doanh, có thể tạm thời vứt xuống. Lý Mộ nói: “Chu thị lang nếu không đi vào uống chén trà xong rồi đi?”
Chu Trọng lắc lắc đầu, nói: “Hôm nay là ngày giỗ vị bạn cũ kia của bản quan, bản quan không có tâm tư uống trà.”
Sắc mặt Lý Mộ trầm xuống, hảo cảm vốn không có quá nhiều đối với Chu Trọng, đã không còn sót lại chút gì.
Phành!
Lý Mộ đi vào cửa chính, cửa Lý phủ ầm ầm đóng lại.
Mặc dù hôm nay thật là ngày giỗ bạn cũ của gã, gã trước mặt Lý Mộ sắp kết hôn nói ra, cũng không nên.
Hết chương 562.