Nhưng Phù Lục phái, lại là quái vật lớn không thua kém gì triều đình Đại Chu, Bạch Vân sơn ở cực bắc Đại Chu, tổ đình Phù Lục phái, là vách chắn đầu tiên Đại Chu chống đỡ yêu quốc quỷ vực phương bắc, đạo thống của bọn họ trải rộng Đại Chu, triều đình chỉ có thể hòa bình, không thể trở mặt...
Nhưng vì Phù Lục phái, điều tra lại vụ án năm đó, dẫn tới triều đình rung chuyển, đương nhiên cũng là không được.
Triều đình cần phải hạ thấp tư thái, tâm bình khí hòa giảng đạo lý với Phù Lục phái, mặc dù là từ chối, cũng phải làm cho bọn họ nhìn thấy thành ý của triều đình.
Như vậy, mặc dù là bọn họ, cũng không tiện ép triều đình.
Một vị Môn Hạ Thị Trung đứng ra, đằng hắng cổ họng, đang muốn mở miệng, phía trước triều đình bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát giận dữ.
Thọ Vương sắc mặt giận dữ, chỉ vào cái mũi Huyền Chân Tử, mắng to: “Đại Chu là Đại Chu của triều đình, triều đình làm việc, không cần hướng người khác giải thích, Phù Lục phái các ngươi tính là cái gì, cũng dám dạy triều đình làm việc...
Thọ Vương vừa mở miệng, trong triều liền có quan viên thầm nghĩ không ổn.
Vụ án Lý Nghĩa, đề cập đều là người trong đảng cũ, cho dù là Thọ Vương không muốn điều tra lại, cũng không thể nói như vậy với thủ tọa một đỉnh núi của Phù Lục phái.
Trong đạo môn lục phái, ở cảnh nội Đại Chu, chỉ có Phù Lục phái cùng Huyền Tông, trong đó, Huyền Tông ở phía đông, mà phía đông Đại Chu, cũng không có kẻ thù bên ngoài cường đại.
Nhưng phương Bắc khác, Vạn Yêu quốc, U Đô Quỷ Vực, đều ở hướng tây bắc, tổ đình Phù Lục phái tọa trấn phương bắc, chấn nhiếp yêu quốc quỷ vực, là một vách chắn kiên cố của biên cảnh Đại Chu.
Không còn Bạch Vân sơn, yêu quốc quỷ vực xâm nhập Đại Chu, như vào chỗ không người.
Triều đình vô luận như thế nào, cũng không thể trở mặt với Phù Lục phái.
Nơi lệch về phía sau của đại điện, Trương Xuân vốn đã mở miệng, nghe được Thọ Vương mở miệng, lại mang lời đã phun đến yết hầu nuốt xuống.
Huyền Chân Tử chưa nhìn Thọ Vương, ánh mắt nhìn quét một cái ở trên người quần thần, hỏi: “Đây, chính là thái độ của triều đình Đại Chu sao?”
Thọ Vương mặt lộ vẻ khinh thường, đang muốn tiếp tục mở miệng, liền bị hai quan viên bên người giữ chặt: “Điện hạ, nói cẩn thận, nói cẩn thận!”
Tên Môn Hạ Thị Trung kia mở miệng ngập ngừng, lời vốn muốn kéo dài, cũng không nói ra được.
Một câu của Thọ Vương, làm triều đình không còn đường lui.
Lần này cho dù triều đình không muốn điều tra, cũng không thể không tra nữa.
Nếu triều đình thật sự không quan tâm đối với yêu cầu của Phù Lục phái, chẳng phải là chứng minh, bọn họ không mang Phù Lục phái để vào mắt, mà quan hệ với Phù Lục phái chuyển biến xấu, so với triều đình rung chuyển còn nghiêm trọng hơn.
Trong triều đình, không có vị trí của ai là không thể thay thế, đơn giản là cần thừa nhận một chút trả giá.
Nhưng vị trí của Phù Lục phái lại là thật sự không thể thay thế, không còn Phù Lục phái, triều đình không có khả năng phái ba vị cảnh giới thứ bảy, gần mười vị cảnh giới thứ sáu, vô số cường giả cảnh giới thứ năm, cảnh giới thứ tư đi tọa trấn tây bắc, cái này sẽ rút sạch đại bộ phận sinh lực của triều đình...
Triều đình một mảng lặng ngắt như tờ, Huyền Chân Tử lại nói: “Nếu đây chính là ý tứ của Đại Chu triều đình, bổn tọa bây giờ về Bạch Vân sơn, mang ý tứ của triều đình, chuyển lời cho chưởng giáo sư huynh.”
Nháy mắt sau, Thượng Quan Ly từ trong rèm che đi ra, nói: “Huyền Chân Tử đạo trưởng hiểu lầm rồi. Vụ án này liên quan trọng đại, còn xin Huyền Chân Tử đạo trưởng chờ thêm hai ngày, để triều đình sau khi bàn bạc, lại cho Phù Lục phái câu trả lời...”
Huyền Chân Tử thản nhiên nói: “Ba ngày sau, bổn tọa liền phải quay về Bạch Vân sơn. Ba ngày này, bổn tọa chờ triều đình trả lời.”
Dứt lời, hắn hướng nữ hoàng chắp tay lần nữa, thân thể nhẹ nhàng rời đi.
Trong rèm che, nữ hoàng giọng uy nghiêm nói: “Phù Lục phái không thể khinh mạn, việc này tam tỉnh cùng nhau bàn bạc, trong vòng hai ngày, mang kết quả bàn bạc báo cho biết.”
Thượng Thư Lệnh, Trung Thư Lệnh, hai vị Môn Hạ Thị Trung đồng thanh nói: “Tuân chỉ...”
Thượng Quan Ly đứng ở ngoài rèm che, thanh âm vang vọng đại điện: “Bãi triều.”
Bách quan dựa theo trình tự rời khỏi đại điện. Trên đường về Tông Chính tự, một vị Tông Chính thiếu khanh nói: “Vương gia, ngài xúc động rồi, ngài sao có thể mắng Phù Lục phái chứ...”
Thọ Vương hừ lạnh một tiếng, nói: “Phù Lục phái làm sao vậy, Phù Lục phái dám mệnh lệnh triều đình, bọn họ là muốn tạo phản sao?”
Vị Tông Chính thiếu khanh kia lắc lắc đầu, cũng không mở miệng nữa.
Phù Lục phái đã kéo dài trăm ngàn năm, khi còn chưa có Đại Chu, đã có Phù Lục phái, bọn họ có được nội tình hùng hậu người ngoài không thể tưởng tượng, triều đình cho dù là tự mình loạn, cũng không thể kết thù với Phù Lục phái.
Tông Chính thiếu khanh thở dài, hắn sao có thể trông cậy vào Thọ Vương hiểu được những thứ này, Thọ Vương có thể ở địa vị cao, đơn giản là vì hắn là em trai ruột thịt của tiên đế, là Tiêu thị hoàng tộc, trừ nghe kịch uống trà, gã cái gì cũng không hiểu.
Nếu không phải vì thân phận của gã, chỉ dựa vào câu nói kia của gã ở trên triều đường, dẫn tới việc này xuất hiện biến chuyển trọng đại triều đình không muốn nhìn thấy, hai đảng mới cũ, có thể khiến gã chết không có chỗ chôn.
Trương Xuân đi ở phía sau Thọ Vương, nói: “Vương gia, đêm qua, ta ở nhà, lại lục ra được một lượng bánh trà, ngày mai chia cho vương gia nửa chỉ...”
Thọ Vương nói: “Nửa chỉ, họ Trương, ngươi đuổi ăn xin à?”
“Vậy thì một chỉ, chỉ còn lại có một chỉ...”
“Một lượng bánh trà một buổi tối chỉ còn lại có một chỉ, ngươi dùng nó để ăn à?”
...
Thượng Thư tỉnh, thượng thư nha.
Thượng Thư Lệnh Chu Tĩnh ngồi ở trên chủ vị, hai bên phía dưới hắn còn ba người ngồi, phân biệt là Trung Thư Lệnh, cùng với hai vị Thị Trung.
Bốn người trong căn phòng này, đều là quan viên cao nhất của tam tỉnh, cũng là đứng đầu quần thần Đại Chu.
Thượng Thư Lệnh nhấp ngụm trà, nói: “Bệ hạ bảo chúng ta bàn bạc việc này, ba vị đại nhân, đều nói chút về ý tưởng trong lòng đi.”
Tả thị trung vuốt bộ râu dài, nói: “Con gái Lý Nghĩa, sao có thể là đồ đệ của chưởng giáo Phù Lục phái, việc này không khỏi quá mức kỳ quái, hơn nữa bọn họ sớm không cần tra, muội không cần tra, lại ở lúc này tra, cũng quá khéo rồi...”
Hữu thị trung nói: “Bây giờ nói những thứ này đã không có ý nghĩa, việc này vốn còn có thể xoay vần, nhưng Thọ Vương dưới sự xúc động, đã hoàn toàn chọc giận Phù Lục phái, nếu là sau chuyện xử lý không tốt, đưa tới Phù Lục phái thù ghét, thì cực kỳ không ổn, nhưng nếu thật sự muốn điều tra, không có vấn đề còn tốt, nếu là thực có vấn đề, trong triều đình này, sợ là sẽ nổi lên cuồng phong...”
Thượng Thư Lệnh nhìn về phía Trung Thư Lệnh, hỏi: “Nghiêm lão thấy thế nào?”
Trong bốn người, Trung Thư Lệnh trải qua ba triều, là một người tư cách và từng trải nhiều nhất.
Hết chương 581.