Đại Chu Tiên Lại (Dịch Full)

Chương 602 - Chương 602. Vậy Lấy Thân Báo Đáp Đi

586-630 - Chương 602. Vậy lấy thân báo đáp đi
Chương 602. Vậy lấy thân báo đáp đi

Lý Thanh lắc đầu nói: “Đây là ta tự mình lựa chọn, hậu quả cũng nên do ta tự mình thừa nhận, người luôn bầu bạn ở bên người hắn là ngươi, nơi này đã không phải nhà của ta nữa, chủ nhân của nó là ngươi, ta hy vọng các ngươi có thể vĩnh kết đồng tâm, bạch đầu giai lão.”

Liễu Hàm Yên hỏi: “Vậy còn ngươi?”

Lý Thanh nghĩ nghĩ, nói: “Ta sẽ ở lại Bạch Vân sơn, báo đáp ân tình môn phái.”

Liễu Hàm Yên trầm mặc một lát, nói: “Ngươi nên báo đáp nhất, không phải môn phái, mà là người nào đó...”

Lý Mộ nhìn Liễu Hàm Yên, trong lúc nhất thời không rõ lộ số của nàng.

Lý Thanh gật gật đầu, nói: “Nếu các ngươi cần ta làm cái gì, ta sẽ không chối từ.”

Liễu Hàm Yên nhìn nàng, nói: “Vậy lấy thân báo đáp đi.”

Lý Thanh nhìn về phía nàng, vẻ mặt kinh ngạc.

Lý Mộ nhìn nàng, trợn mắt há hốc mồm.

Lý Thanh lấy lại tinh thần, khó có thể tin nói: “Ngươi, ngươi đang nói cái gì?”

Liễu Hàm Yên vẻ mặt phiền muộn, giọng điệu có chút bất đắc dĩ, tiếp tục nói: “Tuy ta cũng không muốn chia sẻ trượng phu với người khác, nhưng nếu người này là ngươi, cũng không phải không thể tiếp nhận. Dù sao ngươi ở trước ta, nam nhân cả đời đều không thể quên nữ tử đầu tiên thích, so với ở bên ta, trong lòng còn thường xuyên nghĩ một người ngoài, vì sao không để hắn nhớ tỷ muội nhà mình, dù sao ngươi không phải người đầu tiên, cũng không phải một người duy nhất...”

Lý Thanh môi giật giật, suy nghĩ đã loạn hết.

Liễu Hàm Yên nhìn Lý Thanh, nói: “Đương nhiên, ngươi cũng có thể từ chối, như vậy ta đối với ngươi liền không có một chút áy náy nào. Không phải ta đoạt trượng phu của ngươi, là chính ngươi không cần, hơn nữa từ bỏ hai lần, về sau đừng ở khắp nơi nói với người khác là Liễu Hàm Yên ta không nói đạo nghĩa...”

Lý Thanh sau khi lấy lại tinh thần, sắc mặt vừa rồi tái nhợt, giờ phút này đã chuyển thành màu đỏ, nhỏ giọng nói: “Cho, cho ta một chút thời gian...”

Nói xong, nàng liền nhanh chóng xoay người, cuống quít đi vào phòng mình.

Lý Mộ nhìn Liễu Hàm Yên trước mắt, mở mồm ngập ngừng. Liễu Hàm Yên liếc hắn, nói: “Nhiều nhất cho chàng nửa canh giờ, sau đó đến phòng ta.”

Nhìn nàng xoay người rời khỏi, Lý Mộ ngẩn ra hồi lâu ở tại chỗ, cuối cùng véo đùi mình một cái, mới xác định chuyện xảy ra vừa rồi không phải mơ.

Nếu cái này không phải mơ, vậy hạnh phúc tới cũng quá đột ngột rồi.

Sau khi lấy lại tinh thần, hắn chậm rãi đi đến cửa phòng Lý Thanh, cửa phòng của nàng không khóa. Lý Mộ đi vào, nhìn thấy nàng cúi đầu ngồi ở bên giường.

Lý Mộ vẫn chưa nói gì, chỉ là yên lặng đi đến bên cạnh nàng ngồi xuống.

Hai người ngồi với nhau không nói gì, một lát sau, Lý Thanh chậm rãi tựa đầu vào trên vai Lý Mộ, đây là thời điểm nàng cùng Lý Mộ quen nhau tới nay dựa vào hắn gần nhất.

Lý Thanh dịu dàng nói: “Thật ra lúc ở Tông Chính tự, ta đã muốn dựa vào chàng như vậy.”

Lý Mộ ôm bả vai của nàng, nói: “Nàng có thể dựa cả đời...”

Lý Thanh không nói nữa, lẳng lặng dựa một lát, sau đó nói: “Chàng đi chỗ sư tỷ đi, bây giờ nàng so với ta càng cần chàng hơn.”

Lý Mộ khẽ gật đầu, nói: “Ta thấy nàng nghỉ ngơi đã.”

Lý Thanh nằm ở trên giường, đắp chăn, nhìn Lý Mộ, nói: “Đi đi.”

Lý Mộ đi ra khỏi phòng của nàng, giúp nàng đóng lại cửa phòng. Lý Thanh nằm ở trên giường, đôi mắt đẹp chậm rãi mở ra, thấp giọng nói: “Cha, mẹ, mọi người thấy chưa, Thanh Nhi cũng có người có thể dựa vào rồi...”

...

Lý Mộ tới phòng Liễu Hàm Yên, Liễu Hàm Yên ngồi ở đầu giường, đầu cũng không ngẩng, hỏi: “Nàng ấy đáp ứng rồi?”

Lý Mộ chưa trả lời, đi đến bên người nàng, hỏi: “Nàng vì sao...”

Liễu Hàm Yên tức giận nói: “Ta không hỏi cô ấy, chẳng lẽ chờ chàng hỏi cô ấy sao, đến lúc đó, tức giận vẫn là bản thân ta, cho nên ta vì sao không tự mình hỏi?”

Lý Mộ nói: “Ý tứ của ta là, nàng vì sao sẽ bỗng nhiên làm như vậy?”

Liễu Hàm Yên nhìn hắn, nói: “Không phải đột nhiên, từ ngày đó cô ấy xuất hiện ở Thần Đô, ta đã nghĩ, cảm tình của chàng đối với cô ấy, không phải ta có thể so sánh, nhỡ đâu chàng ngày nào đó chạy theo cô ấy, ta làm sao bây giờ?”

Lý Mộ khó chịu nói: “Nàng nói gì vậy, nàng là thê tử ta cưới hỏi đàng hoàng, ta sao có khả năng theo người khác chạy mất?”

Liễu Hàm Yên hỏi: “Cho nên, nếu bảo chàng ở giữa ta cùng cô ấy chọn một, chàng sẽ chọn ai?”

Lý Mộ nghĩ nghĩ, thử hỏi: “Ta có thể tất cả đều lấy hay không... Ài, nàng đừng cắn...”

Hồi lâu sau, Liễu Hàm Yên tựa vào trong lòng Lý Mộ, nói: “Dù sao đã có Vãn Vãn cùng Tiểu Bạch, thêm một cô ấy không nhiều, bớt một cô ấy cũng không thiếu, nếu là người khác, cô ta đừng mơ vào cửa Lý gia, nhưng ai bảo cô ấy là Lý Thanh chứ...”

Nàng tựa đầu lên ngực Lý Mộ, nói: “Ta nói cho chàng nha, Lý Thanh ta đã giúp chàng cưới về, chàng về sau không thể lấy bất cứ lý do nào vứt bỏ ta, bất cứ cái nào...”

Nàng nói một lát, thanh âm liền nhỏ xuống, thong dong cùng tự tin vừa rồi khi đối mặt Lý Thanh đã biến mất.

Ngực áo Lý Mộ, bị nước mắt của nàng ướt nhẹp.

Lý Mộ giờ phút này mới rõ, mấy ngày nay, nàng đang lo lắng cái gì.

Tình huống lúc còn nhỏ bị cha mẹ vứt bỏ, tạo thành tổn thương đối với nàng, đến nay chưa xóa nhòa.

Lý Mộ ôm chặt nàng, nghiêm túc nói: “Ta vĩnh viễn sẽ không bỏ nàng, vĩnh viễn...”

...

Cung Trường Nhạc.

Chu Vũ phê duyệt mấy phong tấu chương, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi: “Lý Mộ đâu, hắn hôm nay không đi Thượng Thư tỉnh sao, buổi chầu sớm cũng chưa nhìn thấy hắn.”

Mai đại nhân nói: “Hôm nay tựa như thật sự chưa nhìn thấy hắn.”

Chu Vũ nghĩ nghĩ, buông bút, nói: “Vô duyên vô cớ không thượng triều, trẫm xem hắn đang làm cái gì.”

Nàng vung tay, trước mắt liền xuất hiện một hình ảnh.

Trong hình ảnh, tựa như là con đường nào đó của Thần Đô, trên đường dòng người như dệt, hai bên trái phải Lý Mộ, đều có một nữ tử xinh đẹp, hắn lúc thì ôm bên trái, lúc thì ôm bên phải...

Mai đại nhân nhìn hình ảnh trước mắt, ngạc nhiên nói: “Nữ tử kia, không phải con gái Lý Nghĩa đại nhân sao, cô ấy cùng Lý Mộ...”

Chu Vũ hừ một tiếng, nói: “Trẫm biết ngay mà, quan hệ bọn họ không đơn giản như vậy, hắn mỗi ngày đi Tông Chính tự, so với tới cung Trường Nhạc còn thường xuyên hơn, trước kia trẫm ban thưởng hắn cung nữ hắn không cần, trẫm còn tưởng hắn không gần nữ sắc, bây giờ xem ra, nam nhân trong thiên hạ đều như nhau cả...”

Mai đại nhân lúng túng nói: “Hắn ưu tú như vậy, người thích hắn, tự nhiên nhiều một chút, chuyện ngươi tình ta nguyện, cũng không thể dị nghị...”

Chu Vũ phất tay xua tan hình ảnh, trong lòng có chút bực bội.

Lý Mộ lại có một vị thê tử, ý nghĩa, số lần hắn đến cung Trường Nhạc sẽ càng ít.

Lúc này mới ngày đầu tiên, hắn đã ngay cả buổi chầu sớm cũng không lên nữa...

Hết chương 602.

Bình Luận (0)
Comment