Cùng lúc đó, trong Tông Chính tự cách Trung Thư tỉnh không xa, Trương Xuân nhìn Thọ Vương, nói: “Vương gia, không có đóng dấu của ngươi, hạ quan không tiện bắt người.”
Thọ Vương liên tục lắc đầu nói: “Bổn vương cho ngươi cái ấn, bảo ngươi đi bắt người của chúng ta, bổn vương chẳng phải là cả trong lẫn ngoài đều không ra sao cả?”
Trương Xuân nói: “Theo luật pháp, Cao Hồng nên bắt.”
Thọ Vương lắc đầu nói: “Ai thích bắt thì bắt, dù sao ta không bắt.”
Trương Xuân nghiến răng nói: “Vậy ngươi chính là làm việc thiên tư trái pháp luật, lần sau vào triều, ta sẽ ở trên kim điện tấu ngươi một quyển, ngươi thân là Tông Chính tự khanh, làm việc thiên tư trái pháp luật, bao che đồng đảng, tội danh cũng không nhẹ...”
Thọ Vương cả giận nói: “Ngươi đây là đang uy hiếp bổn vương sao?”
Trương Xuân thản nhiên nói: “Đây là khuyên can.”
Thọ Vương bỗng nhiên thở dài, nói: “Ngươi cũng dùng buộc tội để uy hiếp bổn vương rồi, bắt Cao Hồng, bọn họ cũng không trách đến trên người bổn vương, lấy công văn, lấy con dấu của bổn vương đến...”
Không bao lâu, Trương Xuân lại dẫn người đi ra khỏi Tông Chính tự, tới Nam Uyển, trước cửa Cao phủ.
Buổi chầu sớm đã kết thúc, Cao Hồng cũng đã nhận được tin tức, thì ra Trương Xuân không phải nhằm vào hắn, đêm hôm qua, hơn hai mươi quan viên trong triều, đều đã bị Tông Chính tự bắt.
Hơn hai mươi người này, không có ngoại lệ, đều là quan viên đảng cũ, Tông Chính tự vậy mà bắt thóp được tất cả bọn họ, điều này làm Cao Hồng khó có thể tin, cho dù là nội vệ của bệ hạ, cũng không có bản lãnh này.
Không hề nghi ngờ, trong bọn họ xuất hiện phản đồ.
Về phần phản đồ này là ai, đã quá rõ ràng.
Cao Hồng nghiến răng nói: “Chu Trọng, ngươi đáng thiên đao vạn quả!”
Làm Hình bộ thị lang, mấy năm nay, Chu Trọng rất được bọn họ tín nhiệm, Hình bộ, cũng thành nơi ẩn núp của quan viên đảng cũ, mặc kệ bọn họ phạm vào tội gì, đều có thể thông qua Hình bộ tẩy trắng lên bờ, Chu Trọng từng lần một giúp quan viên đảng cũ thoát tội, cũng khiến địa vị của hắn ở trong đảng cũ càng ngày càng cao.
Đồng thời, Chu Trọng cũng nắm giữ vô số điểm yếu của bọn họ.
Sự thật chứng minh, càng là người bọn họ coi trọng, tổn thương bọn họ càng sâu.
Trong một tháng ngắn ngủn, Chu Trọng đã phản bội bọn họ hai lần.
Lần trước kim điện tự thú, lật lại bản án cho Lý Nghĩa, hắn đã khiến đảng cũ mất đi một cánh tay, lần này tuy đả kích quan viên quan chức đều không cao, nhưng phạm vi cực lớn, chỉ sợ đảng cũ lại phải thương cân động cốt một trận.
Nhưng, đây cũng chưa hẳn là một chuyện xấu.
Sau việc này, chỉ sợ những người bên trên kia, đối với Lý Mộ, sẽ không có bất cứ sự nhẫn nhịn nào nữa, cho dù nghịch thánh ý, cũng phải kiên quyết diệt trừ hắn.
Ở trước đó, hắn chỉ cần chờ tin tức là được.
Cao Hồng chưa đợi được tin tức, lại chờ được Trương Xuân.
Nhìn con dấu Tông Chính tự khanh trên công văn của Tông Chính tự, Cao Hồng khó có thể tin nói: “Ngươi trộm con dấu của vương gia!”
“Đánh rắm!” Trương Xuân trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: “Bản quan cần trộm sao, chỉ cần nói cho hắn, Cao Hồng ngươi có tội, hắn không đóng dấu, chính là làm việc thiên tư trái pháp luật, bao che đồng đảng, ta sẽ để triều đình buộc tội hắn, hắn liền cái gì cũng khai hết...”
Phổi Cao Hồng cũng sắp tức nổ rồi, nghiến răng nói: “Tên hèn nhát!”
Trương Xuân phất phất tay, nói: “Muốn mắng đi Tông Chính tự mắng trước mặt hắn, Cao đại nhân là tự mình đi, hay là chúng ta áp giải ngươi đi...”
Cao Hồng hừ lạnh một tiếng, nói: “Ta tự mình đi!”
Hắn lạnh lùng nhìn Trương Xuân, nói: “Ngươi chờ đi, Lý Mộ không nhảy nhót được bao lâu nữa, đến lúc đó, chết đầu tiên chính là ngươi!”
Trương Xuân nhìn hắn, nói: “Ngươi có thể không đợi được một ngày này...”
Bảo hai người đưa Cao Hồng đi Tông Chính tự, Trương Xuân phất phất tay, nói với người khác: “Đi nhà tiếp theo!”
Một lát sau, Nam Dương quận vương phủ.
Người của Tông Chính tự ở bên ngoài gõ cửa thật lâu, bên trong cũng chưa có ai trả lời.
Một tiểu lại bất đắc dĩ lui về, nói: “Đại nhân, không có người.”
Trương Xuân thản nhiên nói: “Dán Bạo Phá Phù...”
Hai tiểu lại mang mấy lá bùa dán ở trên cổng Nam Dương quận vương phủ, Trương Xuân cách không trung dùng pháp lực khống chế, trên mấy lá bùa này bộc phát ra một luồng linh lực dao động cường đại.
Nhưng linh lực dao động này vừa mới sinh ra, trên cổng Nam Dương quận vương phủ liền nổi lên một gợn nước, gợn nước lướt qua, từng luồng linh lực dao động từ lá bùa sinh ra bị dễ dàng san bằng.
Có tiểu lại nói: “Trận pháp phòng hộ...”
Hắn đi đến trước mặt Trương Xuân, nói: “Đại nhân, trận pháp phòng hộ nơi này quá mạnh, chúng ta không công phá được.”
Trương Xuân hỏi: “Trước kia Tông Chính tự gặp loại chuyện này giải quyết như thế nào?”
Tiểu lại đó nói: “Đưa một phần công văn cho Lại bộ, để Lại bộ điều cung phụng của Cung Phụng ti ra tay.”
Trương Xuân nghĩ nghĩ, nói: “Về Tông Chính tự trước, đợi bản quan viết một phần công văn, ngươi đưa đến Lại bộ.”
Tiểu lại đó nhìn hắn, nhắc nhở: “Đại nhân, ngài chính là Lại bộ thị lang.”
Trương Xuân vỗ đầu, nói: “Sao lại quên mất chuyện này, đi, cùng ta đi Lại bộ...”
Ngoài Nam Dương quận vương phủ, rất nhanh liền không còn động tĩnh.
Nơi chỉ cách một cánh cửa, Nam Dương quận vương vung tay áo lên, hừ lạnh nói: “Đây là tự ngươi muốn chết!”
Không có việc này, có lẽ những người bên trên còn có thể tiếp tục chịu đựng Lý Mộ, trải qua một chuyện này, diệt trừ Lý Mộ, đã là việc cấp bách.
Cùng thời điểm, căn nhà sâu thẳm nơi nào đó của Nam Uyển, truyền đến từng tiếng nghiến răng nghiến lợi.
“Lý Mộ đã không thể lưu lại nữa!”
“Uy hiếp của người này, so với Lý Nghĩa năm đó, chỉ có hơn chứ không kém...”
“Lý Mộ không thể không trừ, nhưng bệ hạ nơi đó...”
“Có bệ hạ che chở, thông qua triều đình diệt trừ hắn, đã là không có khả năng, muốn diệt trừ Lý Mộ, phải chế trụ bệ hạ, sử dụng thủ đoạn đặc thù. Ta đi thư viện Bách Xuyên, gặp mặt viện trưởng...”
“Ta đi thư viện Vạn Quyển...”
Địa vị bốn đại thư viện ở Đại Chu xưa nay đặc thù.
Bọn họ tuy không trực tiếp tham dự triều chính, nhưng viện trưởng thư viện, lại có thể lấy danh đại nghĩa, chế ước hoàng đế.
Năm đó lúc tiên đế tại vị, là vì chuyên quyền độc đoán, khiến Đại Chu loạn trong giặc ngoài, chướng khí mù mịt, lòng dân niệm lực giảm xuống đáy gần trăm năm nay. Lúc ấy, bốn đại thư viện cùng nhau ra tay, bốn vị cường giả cảnh giới thứ bảy lấy tư thái không thể địch nổi, trấn trụ triều đình, mang quyền lực của tiên đế hoàn toàn tước đi.
Hôm nay, nữ hoàng chuyên sủng đối với Lý Mộ, nhiều lần dẫn tới trong triều rung chuyển, bốn đại thư viện có đủ lý do hạn chế nữ hoàng, ổn định triều cương.
Nếu Lý Mộ thành thật làm sủng thần của hắn, vậy thì thôi.
Đảng cũ sẽ không bởi vì nữ hoàng sủng ái hắn bao nhiêu, liền mạo hiểm đắc tội nữ hoàng, ra tay với hắn.
Nhưng sự tồn tại của hắn, đã khiến bọn họ nguyên khí thương tổn to lớn, thực lực tổn hao nhiều, tiếp tục, đảng cũ không diệt bởi Chu gia, cũng phải mất do Lý Mộ.
Lý Mộ phải diệt trừ.
Vì thế, bọn họ không tiếc bức cung.
Hết chương 610.