Ở chung với Lý Thanh, cần tuần tự từng bước, nếu hôm qua không phải Liễu Hàm Yên đã quấy rầy, bọn họ có lẽ đã từ ôm ấp tiến hành đến ôm hôn.
Lý Mộ hoài nghi Liễu Hàm Yên là cố ý quấy rối, nhưng không có chứng cớ, hắn vốn tính buổi tối hôm nay cùng Lý Thanh tiếp tục chuyện ngày hôm qua chưa hoàn thành, khi về trong nhà, lại ở trong sân thấy được Huyền Chân Tử.
Sau khi hỏi Huyền Chân Tử, Lý Mộ mới biết, hắn lần này là phụng mệnh chưởng giáo, tới đón Lý Thanh và Liễu Hàm Yên về Bạch Vân sơn.
Tuy lúc ấy chưởng giáo thu Lý Thanh làm đồ đệ, chỉ là kế tạm thích ứng, nhưng việc này mọi người đã đều biết, ở trong lòng mọi người, Lý Thanh chính là đệ tử của chưởng giáo Phù Lục phái.
Làm một trong đạo môn lục phái, chưởng giáo Phù Lục phái thu đồ đệ, tự nhiên không thể qua loa một câu cho xong.
Lần này Huyền Chân Tử đón Lý Thanh về núi, chính là vì cử hành đại điển thu đồ đệ.
Đến lúc đó, trừ tông chủ, trưởng lão các phân tông của Phù Lục phái, Đan Đỉnh phái, Linh Trận phái, Huyền tông, Nam tông, Bắc tông năm tông còn lại của đạo môn, cũng sẽ phái nhân vật quan trọng tham gia đại điển.
Đại điển lần này, Liễu Hàm Yên cũng cần tham dự.
Lúc trước Ngọc Chân Tử thu nàng làm đồ đệ, tuy vơ vét Phù Lục phái một lần, nhưng vẫn chưa tổ chức đại điển thu đồ đệ, đây là vì loại điển lễ này, là chỉ có thái thượng trưởng lão, hoặc là thủ tọa tu vi đạt tới cảnh giới thứ bảy, mới có tư cách tổ chức.
Mà tu vi Ngọc Chân Tử, vốn ở cảnh giới thứ sáu đỉnh phong, sau lần này về núi, tiếp nhận Bạch Vân phong truyền thừa, đã thành công tấn thăng cảnh giới thứ bảy.
Đại điển thu đồ đệ của nàng và Huyền Cơ Tử, sẽ cùng nhau tổ chức.
Huyền Chân Tử nhìn Lý Mộ, hỏi: “Sư đệ muốn theo chúng ta cùng nhau về núi hay không, đại điển lần này, chưởng giáo sư huynh hẳn là sẽ dẫn tiến ngươi cho một ít cường giả của năm tông còn lại.”
Lý Mộ nghĩ nghĩ, hỏi: “Đại điển khi nào cử hành?”
Huyền Chân Tử nói: “Đại điển cần chuẩn bị, thông báo các phân tông, Nam tông, Bắc tông, Huyền tông năm tông còn lại, đều cần thời gian, nhanh nhất cũng là ba tháng sau.”
Lý Mộ hỏi: “Vậy vì sao không ba tháng sau lại đến đón các nàng?”
Huyền Chân Tử nói: “Ý tứ của chưởng giáo sư huynh là, thừa dịp ba tháng này, mang tu vi Lý Thanh sư điệt mau chóng tăng lên tới cảnh giới thứ năm. Sư tỷ vừa mới tấn thăng, dựa theo quy củ, nàng cần lần lượt đi bái phỏng năm tông còn lại, nàng tính mang Liễu sư điệt tăng kiến thức với đời...”
Liễu Hàm Yên và Lý Thanh đều phải rời khỏi, nếu như vậy, ít nhất ba tháng kế tiếp, Lý Mộ phải một mình trông phòng.
Các nàng đều là có chuyện quan trọng trong người, Lý Mộ cũng không thể cố giữ lại các nàng ở bên người, Liễu Hàm Yên và Lý Thanh tuy tính cách khác nhau, nhưng tính tình muốn mạnh lên là giống nhau, Lý Mộ và Liễu Hàm Yên tu vi đều đã là cảnh giới thứ năm, Lý Thanh tuy chưa biểu hiện ra ngoài, nhưng Lý Mộ biết, trong lòng nàng đối với thực lực tăng lên cũng có khát vọng bức thiết.
Mà Liễu Hàm Yên, nàng cũng sẽ không thỏa mãn, cuộc đời về sau là đánh đàn nấu cơm, nàng cũng có tu hành của mình.
Lý Mộ nhìn các nàng, nói: “Vậy các nàng đi đi, ta mấy ngày nữa lại trở về, trong triều gần đây công việc bận rộn, ta không có cách nào rời khỏi.”
Chuyện Cung Phụng ti còn chưa chấm dứt, Lý Mộ tính huỷ bỏ chế độ cung phụng cũ, đẩy ra một bộ quy củ mới, cái này cũng không phải hai ba ngày có thể xử lý xong, hắn cần thương lượng với nữ hoàng, mới có thể quyết định cuối cùng.
Liễu Hàm Yên mang Vãn Vãn cùng Tiểu Bạch gọi vào trong phòng, không biết nói những gì. Lý Thanh nhìn Lý Mộ một cái, nói: “Ta có lời muốn nói với chàng.”
Lý Mộ đi theo nàng vào phòng, hỏi: “Nói cái gì... Ô...”
Lý Thanh xoay người, kiễng chân, hôn lên môi Lý Mộ.
Môi hai người va chạm, Lý Mộ sau khi ngẩn ra một chớp mắt, liền ôm chặt eo của nàng, chưa nói nhiều, hai người kề sát môi thật lâu cũng chưa từng tách ra, tựa như cũng muốn mang mình tan vào trong thân thể đối phương.
Thẳng đến khi Liễu Hàm Yên ở bên ngoài khẽ hừ một tiếng, Lý Thanh mới có chút chật vật buông Lý Mộ ra, đỏ mặt chạy đi.
Liễu Hàm Yên vươn tay với Lý Thanh, bất mãn nói: “Chàng xem xem chàng, nào có bộ dáng Lý bộ đầu trước kia, đi mau...”
Lý Thanh nắm tay nàng, quay đầu lại nhìn Lý Mộ một cái, sau đó mới đi theo nàng rời khỏi.
Đây không phải Lý Mộ lần đầu tiên tách ra với Lý Thanh và Liễu Hàm Yên, nhưng hai lần tách ra, cảm xúc lại hoàn toàn khác nhau.
Cùng Lý Thanh từ biệt ở huyện Dương Khâu, là mỗi người một chân trời, không biết có thể gặp lại hay không.
Thần Đô lại tách ra, chỉ là chia lìa ngắn ngủi, Lý Mộ rất rõ, bọn họ rất nhanh sẽ lại gặp lại.
Cùng Liễu Hàm Yên một lần trước tách ra, là hai người thực lực nhỏ yếu bất đắc dĩ, chuyện Lý Mộ một mình ngăn cản Sở Giang Vương, đã để lại bóng ma thật lớn cho Liễu Hàm Yên, khiến nàng có ý tưởng bức thiết tăng lên thực lực.
Hôm nay, tình huống đã hoàn toàn khác với lúc ấy, vô luận là Lý Mộ hay nàng, một lần nữa đối đầu Sở Giang Vương lúc đó, chật vật nhất định là người sau.
Mấy ngày nay, bọn họ đều đang cố gắng vì tương lai hai người, hơn nữa cũng đều hoàn thành trưởng thành cùng lột xác.
Sau khi Liễu Hàm Yên cùng Lý Thanh rời khỏi, Lý Mộ nhìn Vãn Vãn với Tiểu Bạch, hỏi: “Nàng vừa rồi nói cái gì với các ngươi?”
Tiểu Bạch lập tức nói: “Liễu tỷ tỷ nói, thời gian nàng cùng Thanh tỷ tỷ không có mặt, bảo chúng ta trông ân công, đừng cho ân công ở Thần Đô trêu chọc tiểu hồ ly tinh...”
Vãn Vãn bịt miệng Tiểu Bạch, nói: “Tiểu thư nói, không thể nói cho công tử...”
Lý Mộ đánh lên mông nàng một cái, bất mãn nói: “Trong mắt ngươi có phải chỉ có tiểu thư nhà ngươi hay không...”
Vãn Vãn ôm mông, ủy khuất nói: “Công tử đã có Tiểu Bạch, thì đừng trêu chọc hồ ly tinh khác nữa mà...”
Nàng chớp đôi mắt to trong suốt, ánh mắt trong ủy khuất mang theo cầu xin, ánh mắt Lý Mộ và nàng đối diện, thần trí cũng thiếu chút nữa rơi vào. Hắn che mắt Vãn Vãn, ấn nàng đánh lên mông thêm vài cái, cả giận nói: “Nói bao nhiêu lần rồi, không được dùng đồng thuật của ngươi đối với ta...”
Theo bên người Liễu Hàm Yên, tiến cảnh của Vãn Vãn cũng nhanh như bay.
Tu vi của nàng tuy còn dừng lại ở cảnh giới thứ ba, nhưng đồng thuật là càng ngày càng lợi hại, một đôi mắt to ngập nước, mặc dù là Lý Mộ nhìn lâu, cũng sẽ không khống chế được.
Liễu Hàm Yên đi rồi, lại để lại Vãn Vãn, coi như cơ sở ngầm bên người Lý Mộ.
May mà Lý Mộ có Tiểu Bạch, ở trong nhà này, chỉ có nàng là một lòng hướng về mình.
“Được rồi được rồi...” Lý Mộ buông Vãn Vãn xuống, hỏi: “Các nàng đi rồi, chúng ta chỉ có ba người, buổi tối hôm nay ăn cái gì?”
Hết chương 630.