Phòng ngủ quá mức rộng, giường quá lớn, ngược lại ngủ không yên tâm.
Có lẽ nữ hoàng hơn nửa đêm không ngủ được, luôn cùng Lý Mộ gặp gỡ trong mộng, nguyên nhân là ở đây.
Cung Trường Nhạc lớn như vậy, nếu chỉ ngủ một mình, đây là cô độc cỡ nào, Lý Mộ chỉ nghĩ thôi, liền cảm thấy có chút chịu không nổi, nữ hoàng lại đã như thế bốn năm.
Nhìn Vãn Vãn cùng Tiểu Bạch nằm ở trên giường, chỉ lộ ra hai cái đầu, Lý Mộ bỗng nhiên không biết nên ngủ như thế nào.
Ngủ ở bên người Vãn Vãn, Tiểu Bạch khẳng định sẽ mất mát, ngủ ở bên người Tiểu Bạch, mất mát lại sẽ là Vãn Vãn, ngủ ở giữa hai người các nàng, trái phải đều là thân thể mềm mại của thiếu nữ, hắn còn chưa từng trải qua cảnh này, cho dù là cố ngủ cũng không ngủ được.
Lý Mộ giúp các nàng kéo góc chăn, nói: “Các ngươi ngủ trước, ta đi ra ngoài một lát.”
Hắn khoác thêm quần áo, chuẩn bị đi trong sân hóng gió, khi đi đến bên ngoài, nhìn thấy trên nóc nhà tiền điện có một bóng người ngồi.
Từ góc độ Lý Mộ nhìn lại, một vầng trăng tròn từ sau thân thể của nàng dâng lên. Nàng lẳng lặng ngồi ở nơi đó, như tiên tử trên mặt trăng, xinh đẹp, lại tỏ ra đặc biệt cô độc.
Đêm dài đằng đẵng, không lòng nào ngủ, không chỉ một mình hắn.
Lý Mộ nghĩ nghĩ, vẫn là phi thân lên.
Đứng ở trên nóc cung Trường Nhạc, Lý Mộ mới phát hiện, cả cung Trường Nhạc, tựa như ở chỗ cao nhất hoàng cung, đứng ở chỗ này, quan sát xuống, cả hoàng cung thu hết đáy mắt.
Hắn đi đến bên cạnh nữ hoàng, nhẹ giọng nói: “Bệ hạ còn chưa ngủ sao?”
Chu Vũ nhìn phía trước, thản nhiên nói: “Ngươi không phải cũng chưa ngủ?”
Lý Mộ nói: “Thần bây giờ đi ngủ “
“Ngồi xuống.”
Chu Vũ mở miệng lần nữa, giọng điệu không cho từ chối: “Nói chuyện với trẫm một lát.”
Lý Mộ ngồi xuống ở bên cạnh nàng, hỏi: “Bệ hạ có tâm sự gì sao?”
Hơn nửa đêm không ngủ, nhất định là trong lòng có chuyện, nữ hoàng tâm tư tinh tế, càng là người tâm tư tinh tế, càng dễ dàng bị tâm sự quấy nhiễu.
Chu Vũ nhìn trăng trên trời, hỏi: “Ngươi nói, trẫm nên mang ngôi vị hoàng đế truyền cho ai, Tiêu gia, hay là Chu gia?”
Lý Mộ lắc đầu nói: “Thần không dám vọng ngôn.”
Chu Vũ nói: “Nói đi, nơi này không có thần.”
Vấn đề này, làm thần tử, vốn không nên trả lời, nhưng sau khi có câu này của nàng, giờ phút này trên nóc cung Trường Nhạc liền không có quân thần, có chỉ là Chu Vũ và Lý Mộ.
Có câu, Lý Mộ đã nghẹn ở trong lòng rất lâu.
Làm bạn, hắn cần thiết nói lời trong lòng với nàng.
“Vậy ta nói.”
“Nói đi.”
Lý Mộ quay đầu nhìn nữ hoàng, phi thường khó hiểu nói: “Đối với Tiêu gia, bệ hạ là người ngoài, đối với Chu gia mà nói, bệ hạ bây giờ, cũng là một người ngoài, so với truyền ngôi cho người ngoài, vì sao chúng ta không tự mình sinh một đứa?”
Vừa dứt lời, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của nữ hoàng, Lý Mộ mới ý thức được lời hắn nói có chút lỗ hổng, hắn nói “chúng ta”, là ý tứ bọn họ là người một nhà, mà không phải hắn cùng nữ hoàng sinh một đứa.
Không để nữ hoàng hiểu lầm, Lý Mộ vội vàng giải thích: “Bệ hạ đừng hiểu lầm, ý tứ của ta là, ta sinh của ta, ngươi sinh của ngươi.”
Đêm khuya, trên nóc cung Trường Nhạc.
Chu Vũ ánh mắt bình tĩnh nhìn Lý Mộ, hỏi: “Trẫm có phải rất lâu chưa dạy ngươi tu hành rồi hay không?”
Lý Mộ biết nàng nói “tu hành” chỉ cái gì, lập tức nói: “Là ngươi bảo ta nói thẳng, nếu ngươi bây giờ lại trách ta, về sau ta cái gì cũng không nói nữa.”
Chu Vũ nhìn hắn một cái, cuối cùng dời tầm mắt, nói: “Trẫm là hoàng đế.”
Lý Mộ nói: “Hoàng đế cũng có quyền theo đuổi tình yêu.”
Tuy nàng đã từng thành thân một lần, nhưng có ai quy định, nữ hoàng thì không thể tái hôn?
Ở một thế giới khác, nữ nhân kia trước gả cho phụ thân, lại gả cho con trai, còn nuôi vô số trai lơ, so sánh với cô ta, nữ hoàng tựa như một đóa hoa trắng nhỏ thuần khiết, lập hậu lại làm sao vậy?
Lý Mộ nghiêm túc nói: “Bệ hạ đối với Tiêu thị mà nói, là sỉ nhục, bọn họ sao có khả năng dễ dàng tha thứ ngôi vị hoàng đế bị một nữ tử khác họ cướp đi, nếu là về sau Tiêu thị cầm quyền, bệ hạ ở trên sách sử, tất nhiên sẽ không lưu lại lời hay gì, mà đối với hậu nhân Chu gia, bệ hạ chỉ là tỷ tỷ của bọn họ, nào có thân bằng con của chính bệ hạ?”
Thật ra nơi này, Lý Mộ còn có một chút tư tâm nho nhỏ.
Lịch sử là do người thắng viết, có thể đoán được là, mặc kệ là truyền ngôi Chu gia hay Tiêu gia, nữ hoàng ở trên sách sử người sau này chỉnh sửa, tỷ lệ đại khái cũng sẽ không lưu lại lời hay gì.
Như vậy, làm sủng thần duy nhất của thời đại nữ hoàng, trên sách sử lại sẽ đánh giá Lý Mộ như thế nào?
Mê hoặc thánh tâm, gian nịnh đương đạo, sủng thần loạn chính, một ít dã sử, có lẽ còn có thể bôi đen quan hệ giữa hắn cùng nữ hoàng, Lý Mộ cũng không tính cho bọn họ cơ hội như vậy.
Hắn nhìn nữ hoàng, tiếp tục nói: “Huống hồ, Chu gia và Tiêu gia, vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, kết bè kết cánh, bất kể hậu quả, chúng ta thật không dễ gì mới bù lại sai lầm tiên đế phạm, bệ hạ nếu mang ngôi vị hoàng đế truyền cho bọn họ, chẳng phải là lại khiến Đại Chu giẫm lên vết xe đổ.”
Chu Vũ trầm mặc một lát, đứng lên, nói: “Trẫm muốn ngủ rồi.”
Lý Mộ nói: “Bệ hạ ngủ ngon.”
Sau khi Chu Vũ rời khỏi, Lý Mộ lại ngồi ở trên nóc ngắm trăng một lúc, mới về tới phòng mình.
Vãn Vãn cùng Tiểu Bạch còn chưa ngủ, ở trong chăn, khanh khách khanh khách không biết cười cái gì.
Lý Mộ đi đến bên giường, hỏi: “Các ngươi sao còn chưa ngủ?”
Tiểu Bạch nói: “Chúng ta đang đợi ân công trở về.”
Dứt lời, nàng và Vãn Vãn một người hướng ra phía ngoài xê dịch, một người hướng bên trong xê dịch, mang vị trí ở giữa để lại cho Lý Mộ.
Lý Mộ khoát tay, nói: “Các ngươi ngủ đi, ta ngủ dưới đất.”
Tiểu Bạch ôm tay Lý Mộ, nói: “Vậy chúng ta cũng ngủ dưới đất.”
Vãn Vãn cũng từ trên giường bò dậy, nói: “Công tử ngủ dưới đất, chúng ta ngủ trên giường, để tiểu thư biết, sẽ nói chúng ta không hiểu quy củ.”
Lý Mộ không biết nữ hoàng hôm nay buổi tối ngủ thế nào, nhưng bản thân hắn ngủ rất say sưa.
Hắn bên trái là Vãn Vãn, bên phải là Tiểu Bạch, trong chăn mềm mại, thơm thơm, chỉ là buổi sáng tỉnh ngủ, hai cánh tay có chút phát tê.
Nữ hoàng sớm bảo ngự thiện phòng chuẩn bị đồ ăn sáng, Vãn Vãn bị đồ ăn sáng đủ loại kiểu dáng làm chấn động, nàng chưa từng nghĩ, có người đồ ăn sáng có thể phong phú như vậy, trước kia buổi sáng có thể ăn hai cái bánh bao, một quả trứng gà, nàng đã cảm thấy rất hạnh phúc, đồ ăn sáng còn chưa ăn hết, đã nói bóng nói gió hỏi Lý Mộ, buổi tối hôm nay bọn họ ngủ ở nơi nào
Ăn xong bữa sáng, Lý Mộ cũng chưa bảo các nàng trở về.
Hết chương 634.