Lý Mộ bị ánh mắt của nàng nhìn mà sợ hãi, sau đó liền ý thức được cái gì, lập tức nói: “Ngươi đừng có chủ ý với ta, ta có vợ rồi, hơn nữa tuổi của ngươi cũng sắp đủ làm mẹ ta, chúng ta không thích hợp.”
Dưới sự kinh hoảng, Lý Mộ mang lời trong lòng mình nói hết ra, may mắn Mai đại nhân khoan dung độ lượng, không tức giận, uống chén trà rồi rời khỏi.
Vãn Vãn cùng Tiểu Bạch đều ở cung Trường Nhạc, bữa trưa của Lý Mộ, cũng là cần ăn ở cung Trường Nhạc.
Buổi chiều hắn liền ở lại cung Trường Nhạc, giúp nữ hoàng xử lý sổ con, không về Trung Thư tỉnh nữa.
Hắn đi ra khỏi Trung Thư tỉnh, nhìn thấy Mai đại nhân đứng ở phía trước cách đó không xa.
Nàng dùng ánh mắt cực kỳ không tốt nhìn Lý Mộ, trong tay cầm một cây côn.
“Nói ta lớn tuổi phải không!”
“Có thể làm mẹ ngươi phải không!”
“Gọi mẹ một tiếng ta nghe xem.”
Trong cung Trường Nhạc, Lý Mộ bị Mai đại nhân mang theo gậy gộc, đuổi nhảy lên nhảy xuống.
Hắn cho rằng chạy tới cung Trường Nhạc, ở trước mặt nữ hoàng, Mai đại nhân sẽ thu liễm.
Không ngờ nữ hoàng tính khoanh tay đứng nhìn, thậm chí còn cắn hạt dưa, vì thế trong cung Trường Nhạc liền trở nên càng thêm náo nhiệt.
Mai đại nhân đuổi theo Lý Mộ, Vãn Vãn Tiểu Bạch ở phía sau đuổi theo nàng. Nàng đuổi không kịp Lý Mộ, Tiểu Bạch Vãn Vãn cũng đuổi không kịp nàng, cung Trường Nhạc gà bay chó sủa một trận, nữ hoàng khoanh tay đứng nhìn cắn hạt dưa, về sau Thượng Quan Ly cũng gia nhập vào, đương nhiên, nàng là giúp Mai đại nhân.
Mai đại nhân độ trễ phản xạ cũng đủ lâu, lúc ấy ở Trung Thư tỉnh chưa bùng nổ, lúc này ngược lại tức không nhẹ.
Lý Mộ tuy có thể trốn mãi, nhưng trốn mãi như vậy cũng không phải biện pháp, cho nên hắn cố ý thả, trên mông trúng hai đòn, để cho Mai đại nhân nguôi giận thu tay, chuyện này cũng coi như xong.
Lời thật khó nghe, thuốc đắng dã tật, làm bạn, Lý Mộ đã tận nghĩa vụ của hắn.
Buổi chiều, hắn mang ti một ít ý kiến cải cách đối với Cung Phụng đưa cho nữ hoàng đọc, hai người trao đổi một ít ý tưởng, chuyện này, cứ như vậy được quyết định.
Cung Phụng ti không tính là quan nha của triều đình, chuyện có liên quan với nó cũng không cần đi tam tỉnh, sau khi xác định xong chi tiết với nữ hoàng, Lý Mộ liền rời cung Trường Nhạc, rời cung hướng Cung Phụng ti mà đi.
Đi ngang qua Tông Chính tự, trùng hợp lại nhìn thấy Trương Xuân từ bên trong đi ra.
Trương Xuân hỏi: “Lý đại nhân đi đâu?”
Lý Mộ nói: “Có việc đi Cung Phụng ti một chuyến.”
Trương Xuân cười cười, nói: “Vừa lúc ta cũng muốn rời cung, cùng nhau, cùng nhau.”
Hai người một đường rời cung, tùy tiện hàn huyên vài câu, Trương Xuân bỗng cảm khái nói: “May mà có ngươi, nếu không, bản quan còn không biết khi nào có thể ở tòa nhà lớn bốn sân, nhắc tới tòa nhà lớn đúng là tốt, địa phương lớn, ở thư thái.”
Lý Mộ nghe ra ý ở ngoài lời của gã.
Nguyện vọng lớn nhất của lão Trương, chính là ở Thần Đô có được một căn nhà có năm sân thuộc về mình.
Đây cũng là giấc mộng chung của rất nhiều nam nhân trung niên ở tuổi này của gã.
Ở Thần Đô, độ khó có được nhà lớn năm sân, không thua gì ở đời sau thời điểm giá nhà đất tăng cao, có được một biệt thự riêng vành đai 3 của Bắc Kinh, đây là điều đại bộ phận quan viên Thần Đô cả đời đều không thể thực hiện.
Trước mắt, nguyện vọng này, gã đã thực hiện được bốn phần năm.
Nhưng, bốn sân chung quy không phải năm sân, Lý Mộ có thể lý giải chấp niệm của Trương Xuân, hắn nghĩ nghĩ, nói: “Trong một năm qua, ngươi cũng không biết đã đổi nhà mấy lần, nhanh như vậy lại đổi, rất dễ dàng dẫn tới người ta dị nghị. Đợi thêm nửa năm, ta lại hướng bệ hạ xin một chút, đổi cho ngươi thành năm sân.”
Trong nửa năm qua, bởi vì Lý Mộ, lão Trương chịu rất nhiều ủy khuất.
Những người đó mang gã coi là thủ hạ của mình thì thôi, còn mang lão Trương xưng là chó của hắn, điều này khiến Lý Mộ có chút áy náy.
Những lời này, gã nghe vào trong tai, nhất định rất khó chịu.
Tranh thủ một phen, hoàn thành giấc mộng cho Trương Xuân, cũng là điều hắn phải làm.
Không phải là một tòa nhà năm sân sao, chỉ cần hắn ở bên tai nữ hoàng thổi gió, căn bản không phải vấn đề.
Trương Xuân khoát tay áo, nói: “Không cần thiết phải vậy, tòa nhà bây giờ ở, ta đã rất thỏa mãn. Đúng rồi, ngươi nói, Nam Dương quận vương đã chết, tòa nhà của hắn, triều đình sẽ xử lý như thế nào?”
Lý Mộ có chút ngạc nhiên nhìn Trương Xuân.
Tòa nhà Nam Dương quận vương, là có cả thảy mười sân, là một trong những tòa nhà tư nhân lớn nhất Thần Đô.
Có vài thứ, sinh ra đã có, sinh ra đã không có, vậy cả đời, cũng sẽ không có khả năng có.
Tòa nhà mười sân, chính là một trong số đó.
Có tư cách ở trong loại nhà này đều là hoàng thất thực quyền, tòa nhà năm sân, hầu như đã là cực hạn các quan viên có thể đạt được, hướng tiếp lên trên, dựa vào chính là cống hiến thật sự.
Mở rộng lãnh thổ, bình Yêu quốc, định Quỷ Vực, diệt Ma Tông, có thể làm được bất cứ một cái nào trong mấy chuyện này, đừng nói nhận ban thưởng tòa nhà lớn mười sân, cho dù là phong hầu phong vương cũng không quá phận.
Nhưng những thứ này, đều không phải lão Trương có thể làm.
Lý Mộ bất đắc dĩ nhìn gã, thở dài: “Lão Trương à, tòa nhà thứ này, đủ ở là tốt rồi, tương đối là được, ngươi cần tòa nhà lớn như vậy làm gì, đừng nói ở một nhà ba người các ngươi, nuôi heo cũng quá lớn.”
Trương Xuân cũng thở dài, nói: “Tòa nhà thứ này, ai sẽ ngại lớn ngại nhiều chứ, ta cũng không muốn ngươi bây giờ đã giúp ta tranh thủ, chờ ngươi ngày sau thăng quan tiến chức, lại giúp ta thực hiện cũng không muộn.”
Lý Mộ chỉ có thể gật gật đầu, nói: “Ta cố hết sức vậy.”
Hắn chung quy không phải nữ hoàng, Nam Dương quận vương phủ cũng không phải nhà hắn, cho dù Lý Mộ về sau thăng quan tiến chức, cũng không có khả năng giúp gã tranh thủ được, trừ phi chính hắn làm hoàng đế, hoặc là hoàng hậu.
Lý Mộ chỉ cho rằng đây là một ảo tưởng không thực tế của Trương Xuân, ném nó ra sau đầu, tới Cung Phụng ti.
Cung Phụng ti hôm nay, tuy nhân thủ không nhiều bằng trước kia, nhưng ngưng tụ hơn, sẽ không xuất hiện trước kia loại tình huống cung phụng không chịu triều đình quản hạt kia nữa.
Ở trên chiến lực cấp cao, cũng có them một vị cường giả cảnh giới thứ sáu đỉnh phong.
Tính cả hai vị đại cung phụng kia lưu lại, thực lực Cung Phụng ti Đại Chu hôm nay, đủ để quét ngang tuyệt đại đa số phân tông trong ma đạo mười tông.
Lý Mộ lần này đến, là thông báo mọi người, về cải cách sau này của Cung Phụng ti.
Trong đó biến hóa lớn nhất, là bổng lộc của bọn họ.
Đại Chu triều đình đối với cung phụng ngoại lai, hào phóng hơn nhiều so với quan viên của mình.
Hết chương 636.