Yêu Hoàng động phủ.
Lý Mộ khoanh chân ngồi ở trong chuông đạo, không ngừng lắc đầu thở dài.
“Ba ngàn năm, mới thật không dễ gì sinh ra ý thức của mình, lại phải vì người khác mà sống, không thể làm bản thân thật sự, đáng buồn, đáng tiếc...”
“Thân là một người... Một thi, ngay cả ý nghĩ của mình cũng không có, cho dù là sinh ra ý thức, lại có ích gì?”
“Cái này nếu là ta, còn không bằng chết cho xong...”
“Có một số thi, còn không bằng nằm ba ngàn năm nữa, lấy thân phận người khác sống mấy trăm năm, ngươi nói ngươi mưu cầu cái gì, nằm thoải mái bao nhiêu chứ...”
...
Lý Mộ nhìn như đang lẩm bẩm, thanh âm lại xuyên thấu chuông đạo, vang vọng ở toàn bộ Yêu Hoàng động phủ.
Cửa Yêu Hoàng cung, Bạch Đế yêu thi ngồi khoanh chân, tuy nhắm hai mắt, khóe mắt lại đang không được co rúm, khí tức trên người cũng đã xảy ra dao động.
Lý Mộ sâu sắc nhận ra một tia biến hóa này, rèn sắt khi còn nóng, nhìn Huyễn Cơ, hỏi: “Hồ ly, ngươi nói, thế này và đoạt xá có gì khác nhau?”
Huyễn Cơ trừng mắt nhìn hắn một cái, nghiến răng nói: “Đừng gọi ta hồ ly!”
Lý Mộ nói: “Lần sau chú ý...”
Huyễn Cơ hít thật sâu, ánh mắt nhìn về phía Bạch Đế yêu thi, đáp lại Lý Mộ: “Đương nhiên là có khác nhau, người bị đoạt xá, còn biết kháng cự, tự mình cam tâm tình nguyện bị người ta đoạt xá, ta chưa bao giờ thấy ai ngu xuẩn như vậy...”
“Hắn vốn không phải người, là thi.”
“Thi cũng không có thi ngu xuẩn như vậy...”
...
Trong chuông đạo, mọi người thấy Lý Mộ cùng Huyễn Cơ kẻ xướng người hoạ, đều ở trong lòng thầm than một tiếng.
Bọn họ bị Bạch Đế yêu thi vây ở trong chuông, cũng chỉ có thể đã ghiền mồm mép, để tự mình an ủi.
Mà cửa Yêu Hoàng cung, yêu thi nghe Lý Mộ cùng Huyễn Cơ đối thoại, chỉ cảm thấy trong lòng càng lúc càng loạn, không thể nhịn được nữa, trực tiếp phong bế thính giác.
Tuy không nghe được tiếng của đôi cẩu nam nữ kia, nhưng trong lòng hắn vẫn có hai thanh âm, tranh chấp không ngớt.
Một thanh âm nói: “Ngươi là Bạch Đế, thân thể của ngươi là thân thể của hắn, ký ức là ký ức của hắn, ngươi chính là Yêu Hoàng Bạch Đế!”
Một thanh âm khác phản bác: “Bạch Đế đã chết, ba ngàn năm trước đã chết, ngươi không phải hắn, là hắn mang ký ức mới này áp đặt cho ngươi!”
“Ngươi là Bạch Đế!”
“Ngươi không phải Bạch Đế!”
...
Trong thức hải của hắn tựa như hình thành hai ý thức, hai ý thức đối với vấn đề hắn là ai tranh chấp không ngớt, ai cũng không cách nào thuyết phục ai.
Yêu thi rốt cuộc nhịn không được, cả giận nói: “Câm miệng!”
Trong chuông đạo, Lý Mộ nâng cằm lên, hỏi Huyễn Cơ: “Hắn đang nói chuyện với ai?”
Huyễn Cơ lắc lắc đầu: “Không biết.”
Sau đó nàng nhìn về phía Lý Mộ, hỏi: “Tới lúc chưa?”
Lý Mộ nhìn yêu thi bắt đầu trở nên lảm nhảm, thấp giọng nói: “Đợi một chút nữa...”
Huyễn Cơ nghĩ nghĩ, trong tay xuất hiện một cái ngọc ban chỉ, nàng đưa ngọc ban chỉ cho Lý Mộ, Lý Mộ hỏi: “Đây là cái gì?”
(Một dụng cụ như nhẫn dùng để khóa dây cung khi bắn cung, được đặt trên ngón cái bên phải của cung thủ để bảo vệ ngón cái bên phải của cung thủ không bị dây cung siết.)
Huyễn Cơ nói: “Nó có thể chứa đựng pháp lực cùng linh khí, để tất cả mọi người nơi này mang pháp lực vận chuyển vào, đeo nó lên, có thể thuyên chuyển pháp lực trong đó bất cứ lúc nào, cơ hội của chúng ta càng lớn hơn một chút.”
Lý Mộ chưa ngay lập tức đưa tay đi tiếp, hồ nghi nói: “Cái này sẽ không lại là âm mưu gì của ngươi chứ?”
Huyễn Cơ hừ lạnh một tiếng: “Thích đeo thì đeo!”
Ở một tích tắc trước khi nàng thu hồi vật ấy, Lý Mộ đoạt lấy nó, nói: “Vẫn là đeo đi, đeo bảo hiểm một chút.”
Làm một con hồ ly, Huyễn Cơ tuy giảo hoạt, quỷ kế đa đoan, nhưng nàng không ngu.
Lúc này, nếu nàng lại đặt bẫy cho Lý Mộ, thì không phải một chữ xuẩn có thể hình dung.
Lý Mộ mang ban chỉ truyền cho một cung phụng, bảo bọn họ thay phiên mang pháp lực trong cơ thể vận chuyển vào, mọi người đối với việc này không có gì dị nghị, bọn họ cũng biết, mọi người nơi này có thể thoát vây sống sót hay không, một tia sinh cơ đó, đều ở trên người Lý Mộ.
Lúc chờ đợi, Lý Mộ tiếp tục hỏi Huyễn Cơ: “Còn có thứ gì tốt, đều cùng nhau lấy ra đi, bây giờ không lấy, có thể về sau cũng không còn cơ hội.”
Huyễn Cơ nghĩ nghĩ, lại lấy ra một cái bình ngọc.
Lý Mộ hỏi: “Đây là cái gì?”
Huyễn Cơ nói: “Trong bình phong tồn một ít lực lượng thiên địa, là thứ ở thời khắc mấu chốt, thi triển đạo thuật.”
Lý Mộ cầm lấy bình ngọc, bất mãn nói: “Có thứ này, ngươi sao không nói sớm...”
Vạn Huyễn Thiên Quân vẫn cân nhắc chu đáo hơn so với hắn, Lý Mộ thì chưa từng nghĩ, Yêu Hoàng động phủ sẽ không có lực lượng thiên địa, sớm biết, hắn cũng bảo nữ hoàng chứa cho hắn mấy bình mang vào, cũng không đến mức chật vật như bây giờ.
Huyễn Cơ hừ lạnh một tiếng, nói: “Ta vì sao phải nói cho ngươi những thứ này, ta và ngươi rất quen thuộc sao?”
Lý Mộ tiếp tục hỏi: “Còn có cái gì?”
Huyễn Cơ hiển nhiên cũng có một cái hồ thiên không gian, nàng không muốn nhiều lời với Lý Mộ, một hơi đổ ra một đống đồ vật.
Lý Mộ mắt sáng ngời, biết cơ hội tới rồi, đây thế mà lại là một tiểu phú bà...
Hắn thích nhất phú bà như vậy.
Lý Mộ nhìn những bảo vật này, không ngừng mở miệng.
“Còn có nhiều linh ngọc như vậy, ngươi vừa rồi sao không lấy ra?”
“Chuỗi Phật châu này, là bảo bối tốt, lát nữa có thể sẽ dùng tới...”
“Đan dược này, hương thuốc nồng đậm, dùng để khôi phục pháp lực khẳng định rất không tệ, ta cầm trước...”
...
Huyễn Cơ quả nhiên là một yêu nhị đại, một đống bảo vật, Lý Mộ nhìn hoa cả mắt.
Lý Mộ cuối cùng nhìn về phía một vật màu trắng, lông xù, hỏi: “Đây lại là cái gì?”
Huyễn Cơ cầm lấy vật đó, cổ tay run lên, cái đuôi vốn mềm nhũn lập tức trở nên cứng rắn thẳng tắp, như là một cây kiếm sắc bén, linh lực lưu động trên đó thậm chí không thua gì Thanh Huyền Kiếm của Lý Mộ.
Đây hiển nhiên là một món đỉnh cấp pháp bảo.
Lúc này, Huyễn Cơ mới thản nhiên nói: “Đuôi huyền hồ, là bảo vật tộc ta, không có tác dụng gì đối với ngươi.”
Lý Mộ từ trong tay nàng đoạt lấy cái đuôi cáo đen này, nói: “Cầm trước đi, nhỡ đâu binh khí của ta có tổn hại, cũng có cái thay thế...”
Trước mắt họ có kẻ địch chung, Huyễn Cơ cũng vẫn chưa nghĩ nhiều, chỉ là nói: “Của ta đã lấy ra toàn bộ, của ngươi thì sao?”
Lý Mộ nhìn nàng một cái, nói: “Tiểu thư, ngươi cho rằng ai cũng giống ngươi, có một người cha tốt cảnh giới thứ bảy sao, đồ của ta, sớm ở thời điểm tiêu diệt những yêu thi này đã dùng hết rồi, bằng không ta sao có thể tìm ngươi đòi, ta cũng không phải là loại người không biết xấu hổ đó...”
Ban chỉ chứa đựng pháp lực, sau khi ở trong tay mọi người dạo qua một vòng, lại về tới trong tay Lý Mộ.
Hết chương 667.