Khách nhân rất đông, hai con yêu vật tuy luống cuống tay chân, nhưng trên mặt lại tràn đầy vui sướng.
“Hôm nay không còn nữa, mọi người ngày mai lại đến...”
“Thật sự xin lỗi, ngày mai chúng ta nhất định chuẩn bị thêm mấy con.”
“Xin lỗi xin lỗi, ngày mai tới nơi này mua gà nướng, chúng ta tặng miễn phí một bát canh gà uống...”
Vợ chồng chồn bán xong một con gà nướng cuối cùng, thu dọn sạp, trên mặt lộ ra vẻ mặt ngọt ngào.
Nếu giữ việc làm ăn như vậy, nhiều nhất nửa năm, bọn họ có thể đủ ở nơi này mua được một căn nhà nho nhỏ.
Đột nhiên, con chồn như là cảm ứng được cái gì, ánh mắt nhìn phía trước.
Một đôi nam nữ trẻ tuổi, tay nắm tay, hướng bọn họ phất phất tay, sau đó xoay người rời khỏi.
Chồn ngẩn ra một phen, sau đó trên mặt liền lộ ra nét vui mừng, theo bản năng muốn lên đuổi theo, lại bị phụ nhân bên cạnh ngăn lại.
Phụ nhân lắc lắc đầu, nói: “Đừng quấy rầy bọn họ.”
Ánh mắt chồn lại nhìn về phía trước, nếu ánh mắt hắn nhìn thấy là một bức hoạ cuộn tròn, như vậy hai bóng người kia, đó là sắc thái đẹp nhất trong bức họa cuộn tròn này.
Đẹp làm người ta không đành lòng phá hư.
Bước chân của chồn đã bước ra lại thu trở về.
Nếu không có hai người đó, vợ chồng bọn họ đã sớm hình thần câu diệt, vợ chồng chồn quỳ xuống, không để ý ánh mắt kinh ngạc của người đi đường, cung kính hướng phương hướng hai bóng người biến mất dập đầu vang vài cái.
Nhìn thấy bộ dáng hôm nay của vợ chồng chồn, trong lòng Lý Mộ rất vui mừng, tương cứu trong lúc hoạn nạn, đầu bạc đến già, hai yêu vật này, đã có cuộc sống mà Lý Mộ kỳ vọng.
Hắn khát khao, không phải địa vị, cùng với quyền thế.
Có thể ở cùng người yêu, làm việc muốn làm, thế là đủ.
Hắn nắm chặt tay Lý Thanh, dẫn hắn tiến vào hồ thiên không gian. Hai người đứng ở bên hồ, Lý Mộ nhìn Lý Thanh bị cảnh sắc trước mắt rung động, nhẹ nhàng nói: “Đây là nơi chúng ta về sau sống.”
Lý Thanh hồi lâu mới lấy lại tinh thần, Lý Mộ mang nàng đi đến trước một loạt phòng nhỏ bên hồ, nói: “Nàng thích một gian nào, về sau cứ ở một gian đó.”
Lý Thanh nghĩ nghĩ, chỉ vào một ngôi lầu nhỏ tinh xảo, trước sân có vườn hoa, nói: “Ta thích cái này.”
Lý Mộ nhìn ngôi lầu nhỏ tinh xảo có vườn hoa đó, nhất thời không biết nói gì.
Ngôi nhà này là nữ hoàng xây dựng cho chính nàng, mỗi một thanh xà ngang, mỗi một tấm ván gỗ của ngôi lầu nhỏ, từng cành cây ngọn cỏ của vườn hoa đều ra từ tay nữ hoàng, nếu nàng ngày sau tới nơi này, nhìn thấy có người chiếm nhà của nàng, Lý Mộ không tưởng tượng được đó sẽ là nổi giận thế nào.
Một người là thủ trưởng thương hắn bảo vệ hắn, một người là nữ tử hắn âu yếm, cán cân trong lòng Lý Mộ nên nghiêng hướng nào, đây là một vấn đề lưỡng nan.
Chọc giận nữ hoàng là không có kết cục tốt, một điểm này không có ai rõ ràng hơn so với Lý Mộ.
Nhưng Lý Mộ cũng không muốn để nữ tử hắn âu yếm đau lòng.
Lý Thanh thấy sắc mặt hắn khác thường, hỏi: “Làm sao vậy, ngôi nhà nhỏ này không được sao?”
Yết hầu Lý Mộ giật giật, lắc đầu nói: “Không phải không được, chỉ là ta bỗng muốn cùng nàng cùng nhau xây một căn nhà, một căn nhà chúng ta tự tay xây dựng, thuộc về chúng ta, mỗi một chỗ kết cấu của nhà, đều do chúng ta tự tay thiết kế, chúng ta cũng có thể ở trước nhà mở một vườn hoa nhỏ, ở trong vườn hoa trồng hoa chúng ta thích...”
Lý Thanh ảo tưởng tình hình Lý Mộ miêu tả, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nét động lòng.
So với căn nhà nhỏ trước mắt này, có thể cùng người yêu thương cùng nhau xây dựng một căn nhà nhỏ của tình yêu, hiển nhiên càng có ý nghĩa hơn.
Nàng có chút động lòng gật gật đầu, nói: “Được...”
Lý Mộ không lộ dấu vết lau đi mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Đi thôi, chúng ta đi chuẩn bị tài liệu xây nhà...”
Ba ngày sau, Bạch Vân sơn.
Cách đại điển thu đồ đệ còn mấy ngày, Lý Thanh tiến vào bế quan lần nữa, Huyền Cơ Tử từ Đan Đỉnh phái đổi lấy một viên đan dược cực phẩm, có thể giúp nàng hoàn toàn bước qua một vách ngăn cuối cùng Thần Thông đến Tạo Hóa.
Lý Mộ cũng thừa dịp rảnh rỗi, ở Bạch Vân phong bế quan tu hành.
Đạo pháp tu vi của hắn, trong khoảng thời gian ngắn rất khó có tiến bộ nữa, Phật pháp tu hành cũng tiến vào một cái bình cảnh, Lý Mộ mang đại bộ phận tinh lực đều đặt ở trên việc học tập yêu pháp.
Tu hành các đạo, cái nào cũng có sở trường, sở đoản, can thiệp càng nhiều, sở trường của mình càng nhiều, khuyết điểm càng ít.
Các loại yêu pháp trong thiên thư Yêu tộc ghi lại, khiến Lý Mộ hưởng thụ vô cùng, cũng khiến hắn bắt đầu chờ mong thiên thư khác.
Đạo môn sáu tông đều có một trang sách đạo, Phật môn vô cùng có khả năng cũng có, thiên thư Yêu tộc ở trong tay Lý Mộ, của Hồ tộc, ở trong tay Vạn Huyễn Thiên Quân, thiên thư quỷ đạo, không biết tung tích, thiên thư khác, cũng hiếm có tung tích.
Trong những thiên thư này, Lý Mộ dễ dàng tiếp xúc nhất, chính là năm tông còn lại của đạo môn.
Nhưng sáu tông tuy cùng thuộc về đạo môn, lại không có khả năng mang chí bảo môn phái cho người khác mượn tìm hiểu, trừ phi Lý Mộ che giấu tung tích bái vào môn hạ tông khác, hơn nữa trở thành đệ tử hạch tâm, hoặc là tham dự thí luyện thu đồ đệ của các phái, lấy được hạng nhất...
Bất cứ một phương pháp nào, đối với Lý Mộ mà nói đều không thực tế.
Lý Mộ không đi nghĩ những thứ này nữa, tiếp tục tìm hiểu yêu pháp, một khắc nào đó, một lá bùa từ bên ngoài bay tới, rơi trong sân, trên lá bùa chợt lóe linh quang, Lý Mộ liền nghe thấy tiếng của Huyền Cơ Tử.
“Làm phiền sư đệ đến đạo cung ngọn núi cao nhất một chuyến.”
Huyền Cơ Tử gọi hắn, hẳn là có chuyện gì, Lý Mộ rời khỏi căn nhà nhỏ, rất nhanh bay tới ngọn núi cao nhất.
Trong đạo cung ngọn núi cao nhất, trừ Huyền Cơ Tử, còn có một nữ tử, nữ tử thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, làn da nhẵn nhụi căng mịn, như là thiếu phụ phong vận, tu vi lại đã là cảnh giới thứ sáu.
Lý Mộ tự nhiên sẽ không cho rằng nàng chỉ ba bốn mươi tuổi, một mùi đan hương trên thân nữ tử này, người của Đan Đỉnh phái, xưa nay chú trọng bảo dưỡng, cũng không thiếu đan dược trú nhan, nữ tử này cũng là nhân vật cấp bậc thủ tọa của Đan Đỉnh phái, tuổi sẽ không nhỏ hơn Ngọc Chân Tử bao nhiêu.
Lý Mộ đi vào đạo cung, hỏi: “Sư huynh, có chuyện gì sao?”
Huyền Cơ Tử nhìn nữ tử kia, giới thiệu với Lý Mộ nói: “Vị này là Hành Dương Tử đạo hữu của Đan Đỉnh phái.”
Lý Mộ hướng nàng chắp tay, nói: “Ra mắt Hành Dương Tử đạo hữu.”
Hành Dương Tử đáp lễ nói: “Ra mắt Linh Cơ Tử đạo hữu.”
Huyền Cơ Tử từ từ nói: “Thực không dám giấu, phái ta có thể luyện chế ra Thiên Cơ Phù, chỉ có Linh Cơ Tử sư đệ, việc này, cần bản thân hắn đồng ý.”
Hết chương 686.