Đại Chu Tiên Lại (Dịch Full)

Chương 693 - Chương 693. Thứ Nữ Hoàng Thích Nhất (2)

676-720 - Chương 693. Thứ nữ hoàng thích nhất (2)
Chương 693. Thứ nữ hoàng thích nhất (2)

Nàng mang bức tranh này đưa cho Lý Mộ, nói: “Ngươi đã có thể ngộ truyền thừa của Đạo Huyền Chân Nhân, bức tranh này liền tặng cho ngươi, để ngươi chậm rãi cảm ngộ.”

Lý Mộ tiếp nhận bức tranh, nói: “Tạ bệ hạ.”

Sau non nửa canh giờ nữa, Lý Mộ cầm tranh, ra khỏi cung Trường Nhạc.

“Đứng lại.”

Hắn đi chưa được hai bước, phía sau truyền đến tiếng của Mai đại nhân.

Lý Mộ dừng bước, xoay người hỏi: “Có việc gì?”

Mai đại nhân đi lên phía trước, gõ ở trên đầu hắn một phát, “Cánh cứng rồi, ngay cả tỷ tỷ cũng không gọi nữa...”

Lý Mộ liếc nàng một cái, hỏi: “Có tỷ tỷ liều mạng dồn đệ đệ vào chỗ chết không?”

Mai đại nhân đen mặt, nói: “Đừng nhắc chuyện này với ta nữa!”

Lý Mộ cũng chỉ là nói như vậy, Mai đại nhân nhìn nữ hoàng lớn lên, đối với nàng khẳng định thân hơn Lý Mộ, chỉ việc này mà nói, đừng nói là nàng, ngay cả bản thân Lý Mộ, cũng cảm thấy hắn có lỗi với nữ hoàng.

Mai đại nhân liếc hắn, phát hiện thứ trong tay, chấn động nói: “Bệ hạ thế mà mang bức tranh này cũng cho ngươi?”

Lý Mộ nhìn nhìn bức tranh cuộn tròn trong tay, hỏi: “Có vấn đề gì sao?”

Mai đại nhân sắc mặt phức tạp, nói: “Bệ hạ lúc nhỏ tuổi thích vẽ tranh, hơn nữa phi thường ngưỡng mộ Họa Thánh Đạo Huyền Chân Nhân, đây là bút tích thực duy nhất còn trên đời của Đạo Huyền Chân Nhân, cũng là bức tranh bệ hạ thích nhất, là sính lễ tiên đế lúc ấy hạ cho Chu gia...”

Nàng có chút cảm khái, nói: “Bệ hạ thế mà mang thứ nàng thích nhất cho ngươi...”

Nhìn từ hành vi nữ hoàng cố ý từ trong căn nhà nhỏ lấy đi bức tranh này, nữ hoàng quả thật rất thích bức tranh này, nhưng nàng vẫn không chút do dự mang tranh đưa cho mình.

Lý Mộ ngoài sự cảm động, áy náy trong lòng cũng càng sâu.

Hắn hoàn toàn không có mục đích đi đến Thần Đô nha, Lý Tứ nhìn thấy hắn, lập tức nói: “Lần sau mời ta uống rượu, ngươi thanh toán trước...”

Mỗi ngày đọc sách rút ra tiền mặt điểm tệ!

Lý Mộ khoát tay, nói: “Lần này không phải đến mời ngươi uống rượu, là có vấn đề muốn hỏi ngươi.”

Lý Tứ lạnh nhạt nói: “Người bạn kia của ngươi lại gặp vấn đề?”

Lý Mộ gật gật đầu, nói: “Một người, ở dưới tình huống thế nào, sẽ đem thứ nàng thích nhất tặng cho ngươi?”

Lý Tứ nhìn hắn một cái, nói: “Nếu một người nguyện ý mang thứ nàng thích nhất tặng cho ngươi, như vậy, món đồ đó liền không tính là thứ nàng thích nhất nữa, ngươi mới đúng.”

Lý Tứ nhìn Lý Mộ, nói từng chữ một: “Ngươi, mới là thứ nàng thích nhất.”

Khi rời khỏi Thần Đô nha, Lý Mộ tâm sự nặng nề.

Chẳng lẽ chính như Lý Tứ nói, hắn, mới là thứ nữ hoàng thích nhất?

Nữ hoàng thích hắn, một điểm này Lý Mộ tin tưởng không thể nghi ngờ.

Ở trong mắt người khác, hắn vốn chính là sủng thần của nữ hoàng, nữ hoàng là hậu thuẫn kiên cố của hắn, hắn ở trước mặt nữ hoàng, vì nàng xung phong hãm trận, trừ lo giải nạn, thần tử như vậy, đạt được thêm một ít ân sủng, là nên vậy.

Lời tuy như thế, hắn tuy không bằng Lý Tứ, nhưng cũng không phải ngu ngốc cảm tình cái gì cũng không hiểu.

Nữ hoàng tốt với hắn, có phải có chút quá rồi hay không?

Hắn là lần đầu tiên làm thần tử của người ta, không biết sủng thần nên là bộ dáng gì.

Huống hồ, làm người trong cuộc, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, bản thân Lý Mộ không thể trả lời vấn đề này.

Hắn quyết định tìm một người ngoài cuộc hỏi một chút.

Mai đại nhân không thể nghi ngờ là nhân tuyển thích hợp nhất, nàng là cận thần nữ hoàng, hiểu nữ hoàng nhất, cũng hiểu biết nhất chuyện giữa nữ hoàng cùng hắn.

Lý Mộ đưa nàng tới nơi xa, bố trí một cái trận pháp cách âm, Mai đại nhân nhìn trái nhìn phải, tức giận nói: “Làm gì, thần bí như vậy?”

Lý Mộ hỏi: “Mai tỷ tỷ, ngươi nói, bệ hạ đối với ta tốt hay không?”

Vừa dứt lời, hắn liền ăn một cái ký đầu.

“Giỏi cho ngươi cái tên vô lương tâm!”

“Ngươi thế mà dám hoài nghi bệ hạ đối với ngươi tốt không!”

“Lương tâm của ngươi bị chó ăn rồi sao?”

“Ta nói cho ngươi, ngươi hoài nghi ai cũng không thể hoài nghi bệ hạ, bệ hạ đối với ngươi không tốt, trên đời này liền không ai tốt với ngươi nữa...”

...

Từ chỗ Mai đại nhân, Lý Mộ chưa đạt được đáp án, ngược lại ăn một trận đòn, hắn cực độ hoài nghi, nàng là mượn việc công báo thù riêng.

Cửa Tông Chính tự, Trương Xuân cùng Thọ Vương đứng xa xa nhìn, thẳng đến khi Mai đại nhân phẩy tay áo bỏ đi, hai người mới đi lên, Trương Xuân hỏi: “Ngươi sao lại đắc tội Mai đại nhân?”

“Không có việc gì.” Lý Mộ day day đầu, thuận miệng hỏi Trương Xuân: “Trương đại nhân, ngươi nói bệ hạ tốt với ta không?”

Bước chân Trương Xuân khựng lại, chậm rãi nhìn về phía Lý Mộ, nói: “Lý đại nhân, làm người phải có lương tâm, ngươi sao có thể hoài nghi, làm sao dám hoài nghi bệ hạ đối với ngươi tốt không...”

Lý Mộ giải thích: “Ta không phải ý tứ này...”

Trương Xuân hỏi: “Vậy ngươi có ý tứ gì?”

Lý Mộ nghĩ nghĩ, hỏi: “Ta là nói, tiên đế năm đó, là đối đãi sủng thần như thế nào ------ so với bệ hạ đối với ta như thế nào?”

Trương Xuân lắc lắc đầu, nói: “Năm đó ta còn chưa vào triều làm quan, ta làm sao biết...”

Thọ Vương liếc Lý Mộ một cái, thản nhiên nói: “Sủng thần tiên đế, cũng có thể so với ngươi? Tiên đế đối với sủng phi, đối với hoàng hậu, cũng không tốt như bệ hạ đối với ngươi...”

Thời đại Lý Mộ sống, vương triều phong kiến đã sớm không còn tồn tại, hắn cũng không biết hoàng đế cổ đại là đối đãi sủng thần như thế nào.

Hắn trái lại biết đế vương là đối với sủng phi như thế nào, Trụ Vương trầm mê sắc đẹp của Ðát Kỉ, Chu U Vương phong hỏa đùa chư hầu chỉ vì có được nụ cười của Bao Tự, Đường Minh Hoàng đối với Dương quý phi ba ngàn sủng ái tập hợp một thân, ở đời sau, sự tích của bọn họ, không ai không biết, không ai không hiểu.

Thọ Vương một lời bừng tỉnh Lý Mộ, thì ra ở trong mắt một số người nào đó, hắn đã không phải sủng thần, mà là đám Bao Tự Ðát Kỉ.

Lý Mộ tuy cũng biết nữ hoàng tốt với hắn, nhưng xét cho cùng là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, không thấy thấu triệt bằng đám người Thọ Vương.

Thì ra nữ hoàng đối với hắn đã tốt đến loại trình độ này.

Nữ hoàng là người khác tốt với nàng một phần, nàng liền hận không thể trả mười phần.

Nếu Lý Mộ là nữ tử, cái này tự nhiên không có gì, nữ hoàng đối với Thượng Quan Ly cũng rất tốt, nhưng hắn là nam tử, nữ hoàng đối với hắn quá tốt, liền dễ dàng chọc người dị nghị.

Nhưng Lý Mộ nào từng để ý người khác dị nghị?

Từ khi vào Thần Đô bắt đầu, dị nghị trên người hắn đã chưa từng ngưng nghỉ, những người này dị nghị hắn không cần để ý, hắn cần để ý, chỉ có cảm nhận của nữ hoàng.

Sau khi về tới Lý phủ, Lý Mộ nhìn bức hoạ cuộn tròn trong tay, sau khi suy nghĩ thật lâu, lấy ra pháp khí truyền âm, trầm giọng nói: “Trần Thập Nhất, giúp ta tra một việc...”

Hết chương 693.

Bình Luận (0)
Comment