Cung Trường Nhạc, hậu điện, Chu Vũ nghe xong Lý Mộ nói, lâm vào trầm mặc.
Lý Mộ thấy nàng hồi lâu chưa trả lời, nhịn không được hỏi: “Bệ hạ, không thể sao?”
Chu Vũ nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Có thể, nhưng mà họa sĩ trong cung, quy củ rất nhiều, cho dù ngươi muốn học, bọn họ cũng chưa chắc muốn dạy ngươi, nếu bọn họ không muốn dạy, trẫm cũng không thể miễn cưỡng.”
Lý Mộ gật đầu nói: “Đây là tự nhiên, nếu là bọn họ không muốn, thần chỉ có thể tìm người khác.”
Chu Vũ đi đến tiền điện, nhìn thoáng qua Mai đại nhân, nói: “Mai vệ, ngươi đi Bí Thư tỉnh, mời một họa sĩ dạy Lý Mộ vẽ tranh, cứ nói là phụng lệnh trẫm.”
Mai đại nhân khom người nói: “Tuân chỉ.”
Chu Vũ lại bổ sung nói: “Nếu họa sĩ không muốn, ngươi cũng đừng cưỡng cầu.”
Mai đại nhân ngẩng đầu nhìn nàng, cùng ánh mắt nàng đối diện, gật đầu nói: “Thần hiểu rồi.”
Lão sư của mình, Lý Mộ muốn tự mình chọn, hắn đi đến bên cạnh Mai đại nhân, nói: “Ta đi cùng ngươi.”
“Ngươi lưu lại.” Chu Vũ nhìn hắn một cái, không cho phép nghi ngờ nói: “Ngươi thân là mệnh quan triều đình, chưa được trẫm cho phép, đã tự tiện rời cương vị công tác hơn tháng, trẫm còn chưa trách phạt ngươi, ngươi đứng cho trẫm ở nơi này một khắc đồng hồ, nghĩ lại một chút.”
“Thần tuân chỉ.”
Lý Mộ thở dài, thành thật đứng ở tại chỗ, tuy hắn là muốn cho nữ hoàng một niềm vui bất ngờ, đồng thời thử tìm một chút họa đạo truyền thừa, nhưng coi như là trái với quy củ triều đình, lý ra nên bị trừng phạt.
Huống hồ, hắn cũng không phải học sinh tiểu học, phạt đứng một khắc đồng hồ, cũng căn bản không tính là trừng phạt gì.
Lý Mộ đứng ở trong điện, Chu Vũ cũng chưa ngồi xuống, đi đến đối diện hắn, nói: “Ngoài ra, về sau chưa được trẫm cho phép, không được đi đào mộ người ta nữa, có lần sau nữa, sẽ không là phạt đứng đơn giản như vậy.”
Lý Mộ thành khẩn nói: “Thần biết sai rồi.”
Vô luận như thế nào, tiến vào mộ người khác, chung quy không đạo đức, hơn nữa bất kính đối với người chết, hắn không phải Thiên Huyễn, cũng không phải thật có cái sở thích đó.
Có nữ hoàng cho phép, ví dụ như tiến vào Bạch Đế động phủ, lấy được trang thiên thư kia, đó là khảo cổ khai quật hợp lý, hoặc là vì truyền thừa họa đạo, dò hỏi mộ chôn quần áo và di vật Họa Thánh một ngàn năm trước, trên đại nghĩa đều không có gì trách cứ được.
Vì cởi bỏ bí ẩn thời kì thượng cổ, tìm kiếm lịch sử viễn cổ, không chỉ ma đạo, người tu hành chính đạo cũng làm loại chuyện này không ít.
Về sau nếu còn có tình huống tương tự, trước hướng nàng xin là được.
Cung Trường Nhạc, Lý Mộ thành thật đứng phạt.
Bí Thư tỉnh, Mai đại nhân đã mang ba họa sĩ cung đình triệu tới.
Ba người tuy tu vi không cao, nhưng đều là tồn tại đứng ở đỉnh phong giới thi họa Đại Chu, đại biểu cho đỉnh phong nghệ thuật của Đại Chu.
Một lão giả khom người hỏi: “Không biết đại nhân có gì dặn dò?”
Mai đại nhân thản nhiên nói: “Các ngươi là họa sĩ từng trải lâu nhất, tài nghệ cao nhất trong cung, Trung Thư xá nhân Lý Mộ đang học tập kỹ năng vẽ, muốn từ trong các ngươi tìm một người dạy hắn.”
Lão già tóc bạc kia đứng ra, nói: “Lão phu rất khâm phục hành vi của Lý đại nhân, lão phu nguyện ý dốc hết sở học suốt đời, truyền thụ Lý đại nhân kỹ năng vẽ...”
Một nam tử trung niên khác cũng không dám yếu thế nói: “Có thể dạy Lý đại nhân, là vinh hạnh của hạ quan, hạ quan cũng nguyện mang một thân kỹ năng vẽ dốc túi truyền thụ...”
Một thanh niên cuối cùng hòa theo nói: “Lý đại nhân nếu là cảm thấy hứng thú đối với vẽ nữ tử, có thể tìm hạ quan bất cứ lúc nào.”
Mai đại nhân nhìn quét bọn họ một cái, hỏi: “Kỹ năng vẽ của các ngươi, đều không thể dễ dàng truyền ra ngoài, cho nên ai cũng sẽ không dạy hắn, hiểu không?”
Lão giả đó nghi hoặc nói: “Vì sao?”
Nam tử trung niên kinh ngạc nói: “Gia sư chưa từng định ra quy củ như thế...”
Thanh niên kia khó hiểu nói: “Cái này lại là vì sao?”
Mai đại nhân lạnh lùng nói: “Các ngươi không cần hỏi vì sao, Lý Mộ tới hỏi, các ngươi cứ nói như vậy, ai muốn dạy hắn, ngày mai không cần đến đây nữa...”
Ba người nghiêm mặt, lập tức mở miệng.
“Tuân mệnh!”
“Rõ!”
“Đã hiểu...”
...
Sau khi Mai đại nhân rời khỏi, ba người nhìn nhau, vẻ mặt mờ mịt nghi hoặc.
“Lúc thì bảo dạy, lúc lại không cho dạy, rốt cuộc là dạy hay là không dạy?”
“Đương nhiên là không dạy, chưa nghe Mai thống lĩnh cuối cùng nói sao, ai dám dạy hắn, ngày mai cuốn gói về nhà đi!”
“Vẫn là nghe lời Mai thống lĩnh đi, cô ta là người bên cạnh bệ hạ, ý tứ của cô ta, chính là ý tứ bệ hạ, chúng ta cũng không thể kháng chỉ...”
“Dạy thì dạy, không dạy thì không dạy, bệ hạ đây là chơi trò gì vậy. Đúng rồi, ta nhớ bệ hạ cũng là người yêu thích tranh, bút tích thực của Họa Thánh ngay tại trong tay bệ hạ, không cho chúng ta dạy, chẳng lẽ là bệ hạ muốn tự mình dạy sao...”
“Suỵt, nói cẩn thận, nói cẩn thận...”
...
Cung Trường Nhạc, Lý Mộ đã đứng đủ một khắc đồng hồ, vừa ăn nho nữ hoàng ban cho, vừa chờ Mai đại nhân trở về.
Đối với chuyện này, Lý Mộ vẫn có vài phần lòng tin.
Tuy Thần Đô rất nhiều người không thích hắn, nhưng người thích hắn càng nhiều hơn.
Chưa nói tới người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, nhưng lấy mặt mũi hắn, mời mấy họa sĩ cung đình dạy hắn vẽ tranh, hẳn là không có vấn đề gì.
Huống chi, còn có khẩu dụ nữ hoàng, nói không miễn cưỡng bọn họ, chỉ là nói mà thôi, ai chẳng biết nữ hoàng sủng hắn nhất, ai dám từ chối, ngày mai không cần đi làm nữa...
Rất nhanh, ngoài cung Trường Nhạc liền truyền đến tiếng bước chân.
Mai đại nhân đi vào, khom người nói: “Bẩm bệ hạ, ba họa sĩ đều không muốn dạy hắn.”
Lý Mộ ngẩn ra một phen, sau đó khó có thể tin nói: “Vì sao?”
Mai đại nhân giải thích: “Bọn họ nói, kỹ năng vẽ tranh của bọn họ không truyền ra ngoài, không dạy được ngươi.”
Chu Vũ nhìn Lý Mộ một cái, thản nhiên nói: “Bọn họ đã có quy củ này, trẫm cũng không tiện miễn cưỡng bọn họ, ngươi vẫn là tìm người khác đi.”
Lý Mộ không thể tiếp nhận sự thực này, tự mình tới Bí Thư tỉnh, tìm ba họa sĩ.
Lão giả kia áy náy nói: “Lý đại nhân, thật sự xin lỗi, chuyện này, xin thứ cho lão phu lực bất tòng tâm, lão phu từng thề với trời, không mang kỹ năng của mình truyền cho người khác, nếu không sẽ bị trời giáng ngũ lôi đánh, không được chết tử tế...”
Ánh mắt Lý Mộ nhìn phía người trung niên kia, người trung niên lập tức nói: “Ta cũng thế...”
Thanh niên đó cũng lập tức tiếp lời: “Ta cũng tương tự...”
Lý Mộ lắc lắc đầu, thất vọng nói: “Bản quan coi như biết, họa đạo của các ngươi là đoạn tuyệt như thế nào rồi, nếu họa sĩ trước kia cũng giống các ngươi, họa đạo không đoạn tuyệt mới là lạ...”
Hết chương 697.