Họa đạo trừ có thể dùng để vẽ bùa, dùng phá trận xuyên tường, quả thực trước nay đều thuận lợi, bức tường kiên cố nữa, cũng có thể ở bên trên mở ra một cánh cửa, mở cửa ở trên trận pháp bình thường càng dễ như trở bàn tay.
Họa đạo công kích không phải mạnh nhất, nhưng thắng ở kỳ, mở lỗ thủng ở trên trận pháp loại chuyện này, là điều bất cứ một đạo nào cũng không thể làm được.
Đợi trình độ họa đạo của Lý Mộ vượt qua vị người trẻ tuổi Ung quốc kia hoặc là nữ hoàng, hắn liền có thể lợi dụng đạo này, làm càng nhiều chuyện hơn.
Mấy ngày nay, cuộc sống của Lý Mộ phong phú mà có ý nghĩa.
Hắn đồng thời kiêm tu bốn nhà, đạo, Phật, yêu, họa, mỗi ngày trừ xử lý tấu chương, tu hành hằng ngày, còn cần cùng Thượng Quan Ly ở tầng cửu thiên cương phong luyện thể, cùng với theo nữ hoàng học vẽ, ngay cả thời gian bầu bạn Vãn Vãn cùng Tiểu Bạch đều rất ít.
Hôm nay lúc bữa tối, Lý Mộ chú ý, Vãn Vãn so với bình thường ăn ít hơn một bát cơm.
Không chỉ bữa tối, tựa như mấy ngày nay, cơn thèm ăn của nàng vẫn không hề tốt, ngày hôm qua ngay cả mứt quả cũng ăn ít đi một cái.
Hắn những ngày qua bận tu hành, có chút xa cách nàng.
Buổi tối trước khi ngủ, Lý Mộ nhìn Vãn Vãn như có tâm sự, nhẹ nhàng hỏi: “Làm sao vậy, có phải có người chọc giận ngươi tức giận hay không?”
Vãn Vãn lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không phải, là ta nhớ tiểu thư...”
Nữ hoàng có thể tạm thời giữ lại miệng Vãn Vãn, lại không cách nào vĩnh viễn giữ lại lòng của nàng.
Từ khi nàng nhớ chuyện, đã theo bên người Liễu Hàm Yên, tách ra với cô thời gian quá lâu, tự nhiên sẽ không quen.
Liễu Hàm Yên và Lý Thanh, hôm nay ở Bạch Vân sơn, đều được coi là thủ tọa đời tiếp theo bồi dưỡng, cần mỗi ngày chịu khổ chịu khó tu hành, không thể về Thần Đô, nhưng như vậy mãi cũng không phải biện pháp, vì để Vãn Vãn một lần nữa phấn chấn hẳn lên, Lý Mộ tính đưa nàng về bên người Liễu Hàm Yên.
Sau khi sứ thần các nước rời khỏi, trong triều cũng không có việc gì, bản thân Lý Mộ vừa lúc cũng có thể về Bạch Vân sơn một chuyến.
Cung Trường Nhạc, Lý Mộ xử lý xong một sổ con cuối cùng, quay đầu nói với nữ hoàng: “Bệ hạ, thần muốn đưa Vãn Vãn về Bạch Vân sơn, muộn nhất một tháng sẽ trở về.”
Chu Vũ buông sách xuống, hỏi: “Đi Bắc quận một chuyến mà thôi, cần một tháng lâu như vậy sao?”
Lý Mộ nói: “Mấy ngày trước, Cung Phụng ti thu được tin tức, Cửu Giang quận có hồ yêu làm loạn, quan phủ địa phương vô lực trấn áp, thần vừa lúc tiện đường đi điều tra một phen, có lẽ sẽ chậm trễ một ít thời gian.”
Chu Vũ có chút hứng thú rã rời, nói: “Vậy ngươi đi đi.”
Lý Mộ đứng lên, khom người nói: “Thần lui xuống trước.”
Rời cung Trường Nhạc, Lý Mộ một tay dắt Vãn Vãn, một tay nắm Tiểu Bạch, chuẩn bị về Lý phủ dọn dẹp một lần, sáng mai liền lên đường.
Vãn Vãn cũng không cao hứng như Lý Mộ tưởng tượng, nói cụ thể, nàng lúc thì cao hứng, lúc lại phiền muộn, Lý Mộ nhịn không được nhéo nhéo mặt của nàng, hỏi: “Cũng sắp mang ngươi đi gặp tiểu thư nhà ngươi, còn không vui à?”
Vãn Vãn thở dài, nói: “Vui vẻ chớ...”
Lý Mộ hỏi: “Vui vẻ ngươi thở dài cái gì vậy?”
Vãn Vãn ưu sầu nói: “Trong núi cũng chỉ có rau xanh cùng đậu phụ, đồ ăn ngự thiện phòng của Chu tỷ tỷ, ta còn chưa nếm hết đâu...”
Đại Chu ba mươi sáu quận, mỗi một quận ít nhất đều có mấy trăm hơn một ngàn loại món ăn địa phương, ngự thiện phòng hội tụ đầu bếp xuất sắc ba mươi sáu quận, đồ ăn còn không ngừng sửa cũ thành mới, nếm hết toàn bộ món ăn, vốn là chuyện không có khả năng.
Lý Mộ bỗng có chút tò mò, hỏi Vãn Vãn: “Nếu về sau ngươi chỉ có thể ở lại một chỗ, ngươi là nguyện ý ở lại Bạch Vân sơn bên cạnh tiểu thư nhà ngươi, hay là nguyện ý ở lại hoàng cung bên người Chu tỷ tỷ?”
Vãn Vãn ngẩn ra một phen, sau đó bắt đầu nắm ngón tay mình, lúc này, thường thường nói lên nàng lâm vào rối rắm.
Tự hỏi thật lâu, nàng mới ngẩng đầu hỏi: “Không thể để tiểu thư đến hoàng cung ở cùng chúng ta sao?”
Lý Mộ lắc đầu nói: “Nào có chuyện tốt như vậy, tiểu thư nhà ngươi và Chu tỷ tỷ, chỉ có thể chọn một.”
Vãn Vãn do dự thật lâu, cũng chưa làm ra quyết định, nói: “Ta, ta vẫn muốn tất cả đều có.”
Lý Mộ gõ một phát ở trên đầu nàng, tức giận nói: “Tuổi nhỏ đã tham như vậy, ngươi đây là theo ai học...”
Cung Trường Nhạc, Chu Vũ khẽ thở dài, nói: “Tiểu nha đầu này, sao lại nuôi mãi không thân như vậy chứ?”
...
Bạch Vân sơn.
Phù Lục phái yêu cầu đối với đệ tử hạch tâm vẫn rất nghiêm khắc, Lý Thanh và Liễu Hàm Yên bị coi là thủ tọa bồi dưỡng, tu hành cũng rất khắc khổ, khi Lý Mộ mang theo Vãn Vãn cùng Tiểu Bạch tới Bạch Vân sơn, Lý Thanh còn đang bế quan, Liễu Hàm Yên trùng hợp xuất quan, nhưng ba ngày sau, còn cần một lần nữa tiến vào bế quan.
Vãn Vãn ôm chặt cánh tay Liễu Hàm Yên, nói: “Tiểu thư, muội rất nhớ người...”
Liễu Hàm Yên nhéo nhéo khuôn mặt của nàng, nói: “Không tệ, lúc này mới bao lâu không gặp, tu hành của ngươi liền tiến bộ nhiều như vậy.”
Vãn Vãn ôm cánh tay của nàng, hỏi: “Tiểu thư tiểu thư, ngươi chừng nào mới có thể về Thần Đô?”
Liễu Hàm Yên nhận thấy nàng còn có lời chưa nói, hỏi: “Còn cần lâu lắm, làm sao vậy?”
Vãn Vãn nói: “Đợi tiểu thư về Thần Đô, ta dẫn ngươi đi ngự thiện phòng ăn đồ nha, nơi đó có vô số đồ ăn ngon, mỗi ngày đều khác nhau, đến lúc đó, tiểu thư cũng có thể ở trong hoàng cung, Chu tỷ tỷ nhất định sẽ đồng ý...”
Liễu Hàm Yên đầu tiên là liếc Lý Mộ, sau đó mỉm cười nhìn Vãn Vãn, hỏi: “Những lời này, là ai dạy ngươi nói?”
Lý Mộ tốn cả đêm thời gian, mới thành công hướng Liễu Hàm Yên chứng minh những lời đó không phải hắn dạy Vãn Vãn nói, Liễu Hàm Yên đã chiếm cứ chỗ của nữ hoàng một lần, nếu chiếm một lần nữa, thì có chút nói không trôi.
Liễu Hàm Yên chỉ là đối với Vãn Vãn mở mồm ngậm miệng Chu tỷ tỷ có chút khó chịu, như là áo bông của mình, bị người khác mặc vào.
Ba ngày sau, Liễu Hàm Yên bế quan lần nữa.
Vãn Vãn và Tiểu Bạch ở lại Bạch Vân phong, Liễu Hàm Yên với Lý Thanh mấy ngày nay tuy thường xuyên bế quan, nhưng mỗi lần bế quan thời gian đều không dài, ngắn thì mấy ngày, lâu là mười bữa nửa tháng, bình thường sẽ không vượt qua một tháng.
Thừa dịp Liễu Hàm Yên bế quan, Lý Mộ rời khỏi Bạch Vân sơn, một mình tới Cửu Giang quận.
Cửu Giang quận là một trong các quận phương Bắc Đại Chu, tiếp giáp Yêu quốc, đại bộ phận diện tích bị núi rừng bao trùm, so với quận khác của Đại Chu, trong Cửu Giang quận tương đối hỗn loạn, thường xuyên có yêu vật quấy phá, cũng là một quận Cung Phụng ti chú ý tương đối nhiều.
Bởi vì tới gần Yêu quốc, yêu vật quấy phá Cửu Giang quận, thực lực bình thường đều tương đối cường đại, quan nha địa phương Cửu Giang quận không thể xử lý, sẽ xin giúp đỡ từ Cung Phụng ti.
Hết chương 710.