“Tiểu xà...”
Trong đám người, một nam tử anh tuấn rơi lệ đầy mặt, khi nước mắt từ má nhỏ xuống, tiêu tán ở trên không.
Bên cạnh hắn, một nữ tử xinh đẹp cũng chảy xuống hai hàng nước mắt. Nàng hít thật sâu, giọng khàn khàn nói: “Đi!”
Thiên Hồ thành.
Đám người Huyễn Cơ cùng Hồ Cửu sau khi trở về, mang toàn bộ Mị Tông đều kiểm tra một lần, lại vẫn như cũ chưa tìm được bất cứ manh mối nào có liên quan nằm vùng, người nọ giống như là một con rắn độc chọn người mà cắn, nấp ở chỗ tối, không biết khi nào, lại sẽ cắn bọn họ một phát.
Huyễn Cơ nhìn Hồ Cửu cùng Hồ Lục, nói: “Từ giờ trở đi, ta có thể tín nhiệm cũng chỉ có các ngươi.”
Hồ Cửu tới một tòa tiểu viện, khi đi ra, trong lòng ôm vài bộ quần áo gấp chỉnh tề, trên mặt hắn lộ ra nét bi thương, nói: “Ta muốn lập trủng* cho tiểu xà.”
(*: mộ chỉ chôn quần áo, di vật, thường dùng cho những trường hợp chết mà không giữ được thi thể)
Ngoài Thiên Hồ thành, trên một sườn núi phong cảnh tú lệ, đắp lên một ụ đất nhỏ.
Huyễn Cơ cùng Hồ Lục im lặng đứng trước ụ đất.
Hồ Cửu đưa tay đặt ở trên mộ bia trước ụ đất, vô cùng nghiêm túc nói: “Tiểu xà, ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi...”
...
Cửu Giang quận vương phủ.
“Điện hạ, mệnh phù Ngô đại nhân, Mục đại nhân, Mai đại nhân đều vỡ rồi!”
“Trần đại nhân cũng vỡ rồi...”
“Là hồ yêu kia đang trả thù...”
Nghe thủ hạ báo cáo, sắc mặt Cửu Giang quận vương càng lúc càng âm trầm, hồ ly quả nhiên thù dai, vừa mới chạy thoát không lâu, đã khởi xướng trả thù điên cuồng đối với bọn họ.
Hắn suy nghĩ một lát, trầm giọng nói: “Cái này là tự bọn chúng muốn chết, thông báo quận nha, nói có yêu vật Yêu quốc muốn mưu hại bổn vương.”
Hạ nhân đó nói: “Mấy con yêu vật đó thực lực cường đại, quận nha chỉ sợ không thể ứng phó.”
Cửu Giang quận vương hừ lạnh một tiếng, nói: “Bọn họ không thể ứng phó, chung quy có người có thể ứng phó...”
...
Yêu Hoàng động phủ.
Lý Mộ nằm ở trên mặt cỏ, hai tay gối lên sau đầu, khóe miệng ngậm một cái lá cỏ, nhìn bầu trời trên đỉnh đầu.
Nhiệm vụ lẻn vào Thiên Hồ quốc của hắn đã hoàn thành, diễn cũng diễn xong rồi, tuy không đến mức trầm mê trong đó không thể đi ra, nhưng nằm hai ngày ở nơi này, trong đầu hắn vẫn sẽ thường xuyên hiện lên bóng dáng đám người Huyễn Cơ, Hồ Cửu, cùng với Mị Tông.
Diễn quả nhiên không thể diễn quá lâu, nếu không rất dễ dàng không phân rõ trong ngoài vai diễn.
Lý Mộ vươn tay, trong lòng bàn tay có một khối linh ngọc, trung tâm linh ngọc, có một dấu vết màu đỏ dạng giọt máu.
Hắn mang linh ngọc này để lại Yêu Hoàng không gian, thân thể đã biến mất ở tại chỗ.
Cửu Giang quận, nơi nào đó của Thanh Giang huyện, bóng người Lý Mộ bỗng dưng xuất hiện.
Hắn lấy ra linh loa, đưa vào pháp lực.
Trong linh loa rất nhanh truyền đến thanh âm phẫn nộ của nữ hoàng: “Lý Mộ, lần này ngươi nếu không để trẫm nói chuyện, chờ ngươi trở về ngươi xem trẫm thu thập ngươi như thế nào!”
Lý Mộ ho nhẹ một tiếng, nói: “Bệ hạ lần này muốn nói mấy câu cứ nói mấy câu, muốn nói bao lâu thì nói bấy lâu...”
Đầu kia linh loa, Chu Vũ ngẩn ra một phen, sau đó nói: “Thôi, an toàn của ngươi quan trọng hơn, có chuyện gì nói mau đi, thời gian quá lâu, cẩn thận khiến bọn chúng hoài nghi.”
Lý Mộ nói: “Bệ hạ yên tâm, nhiệm vụ của thần đã hoàn thành, ít ngày nữa có thể về Thần Đô.”
“Ngươi có thể trở lại rồi?”
“Vâng, thần đã rời khỏi Thiên Hồ quốc.”
“Vậy thì không cần ít ngày nữa, lên đường ngay bây giờ, lập tức, ngay và luôn, trước ngày mai, trẫm muốn nhìn thấy ngươi, ngươi có biết trẫm mấy tháng nay sống như thế nào hay không, mỗi ngày xem sổ con phiền cũng phiền chết...”
...
Lý Mộ nghe nữ hoàng oán giận, bất đắc dĩ nói: “Bệ hạ, thần ở Cửu Giang quận còn có một số việc phải làm, chờ xử lý xong những việc này, thần sẽ mau chóng trở về.”
Chu Vũ hỏi: “Cửu Giang quận có chuyện gì?”
Lý Mộ nói: “Cửu Giang quận vương Tiêu Hằng, trong phủ nuôi lượng lớn môn khách, còn thông qua một ít thủ đoạn hắc ám, mời chào một lượng lớn tu hành giả, hắn dung túng thủ hạ ở Cửu Giang quận làm hại, thần xử lý chuyện của hắn xong rồi về.”
Chu Vũ nghe vậy có chút thất vọng, cũng chỉ có thể nói: “Một mình ngươi có thể chứ?”
Lý Mộ nói: “Chỉ sợ không được, thần cần Cung Phụng ti giúp đỡ.”
Chu Vũ hỏi: “Một vị đại cung phụng, mười vị cung phụng cảnh giới thứ năm đỉnh phong có đủ hay không?”
Lý Mộ nghĩ nghĩ, nói: “Đại cung phụng đến là được, không cần người nhiều như vậy.”
Chu Vũ ôm ốc biển, nhìn về phía Mai đại nhân bên cạnh, nói: “Đi thông báo Cung Phụng ti, bảo hai vị đại cung phụng cùng đi Cửu Giang quận, xử lý xong việc, mang Lý Mộ về cho trẫm.”
Mai đại nhân rất nhanh tới Cung Phụng ti, nói với hai vị đại cung phụng: “Bệ hạ có chỉ, bảo hai vị cung phụng đi Cửu Giang quận, giúp đỡ Lý đại nhân xử lý việc Cửu Giang quận vương, sau đó đem hắn về, nếu hắn không về, thì mang hắn trói trở về.”
Hai người đồng thời chắp tay: “Tuân chỉ.”
Cung Trường Nhạc, Chu Vũ nhìn linh loa, nói: “Nghe nói ngươi ở Yêu quốc, đấm chân bóp vai cho một con hồ ly, còn rửa chân cho ả?”
“...”
Chuyện này quả nhiên vẫn truyền tới trong tai nữ hoàng, hình tượng vĩ ngạn của hắn ở trong cảm nhận của nữ hoàng có thể đã sụp đổ. Lý Mộ thở dài, nói: “Bệ hạ, người nghe thần giải thích...”
Một canh giờ sau, Lý Mộ mới buông xuống linh loa.
Đã lâu không cùng nữ hoàng nấu cháo linh loa như vậy, ở trong một canh giờ qua, hắn trước tiên làm xong báo cáo công tác đối với nữ hoàng, không biết nữ hoàng đối với việc này sao lại tò mò như vậy, không sót gì cả bảo hắn kể từng thứ một, nếu không phải có thần tử cầu kiến, nàng còn có thể bảo Lý Mộ kể một canh giờ.
Lý Mộ trở lại Cửu Giang quận thành, chuẩn bị chờ hai vị đại cung phụng tới.
Lấy tốc độ bọn họ, ngày mai lúc này liền tới.
Hắn vừa mới đi qua một góc đường, phía sau bỗng nhiên truyền đến một thanh âm khó có thể tin.
“Tiểu xà?”
Lý Mộ theo bản năng quay đầu lại, khi nhìn thấy khuôn mặt kia của Hồ Cửu, thầm nghĩ hỏng rồi.
Hồ Cửu hưng phấn chạy tới, cầm lấy cánh tay Lý Mộ, ngạc nhiên lẫn vui mừng nói: “Tiểu xà, thật là ngươi, ngươi chưa chết!”
Hưng phấn không chỉ có Hồ Cửu, trên mặt Huyễn Cơ, cũng có sợ hãi lẫn vui mừng khó nói.
Chỉ có Hồ Lục nhìn hắn, mặt lộ vẻ kinh nghi.
Lý Mộ phất tay gạt Hồ Cửu, Hồ Cửu ngạc nhiên một trận, hỏi: “Tiểu xà, ngươi làm sao vậy, ngươi không nhận ra ta?”
Huyễn Cơ tựa như là ý thức được cái gì, nhìn Lý Mộ, hào quang trong mắt nhanh chóng ảm đạm đi.
Dưới khoảng cách gần như vậy, nàng cũng chưa cảm nhận được giọt tinh huyết đó tồn tại.
Người đối diện, không phải tiểu xà.
Lý Mộ nhìn Huyễn Cơ, khóe miệng nhếch lên một tia độ cong, nói: “Hồ ly, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Hết chương 740.