Vì tránh cho lại bị người ta dị nghị, Lý Mộ sau khi trở về, không ở lâu cung Trường Nhạc nữa.
Như vậy, cho dù Ma Tông còn có thám tử ở trong cung, cũng sẽ chỉ cảm thấy nữ hoàng coi trọng hắn, thường xuyên tuyên hắn vào cung Trường Nhạc thương thảo quốc gia đại sự, sẽ không bịa đặt nói hắn và nữ hoàng có một chân, là trai bao nàng nuôi ở trong cung.
Bên trong Lý phủ, Vãn Vãn cùng Tiểu Bạch một ở phía trước, một ở phía sau, Lý Mộ thoải mái nằm ở trên ghế, hưởng thụ bàn tay nhỏ nhắn của các nàng phục vụ.
Thoải mái thì thoải mái, trong lòng Lý Mộ vẫn khó tránh khỏi có một tia phiền muộn.
Tòa nhà quá lớn, phòng vô số, mà bọn họ chỉ có ba người, còn chỉ ngủ một phòng một giường, tòa nhà lớn có năm sân to như vậy, tỏ ra đặc biệt lạnh lẽo.
Nói tóm lại, trong nhà thiếu một nữ chủ nhân.
Ý nghĩ này vừa mới dâng lên, Lý Mộ thấy hoa mắt, một bóng người xuất hiện ở trong sân.
Mắt Tiểu Bạch cong lên, cười hì hì nói: “Chu tỷ tỷ, tỷ đến rồi...”
Vãn Vãn nhìn chằm chằm một cái hộp trong tay nữ hoàng, tò mò hỏi: “Chu tỷ tỷ, tỷ cầm trong tay cái gì vậy?”
Chu Vũ mang cái hộp trong tay đưa cho nàng, nói: “Đây là một loại bánh ngọt ngự trù mới nghiên cứu làm ra, hương vị cũng không tệ lắm, các ngươi nếm thử.”
Vãn Vãn không để ý bóp chân Lý Mộ nữa, ôm cái hộp cùng Tiểu Bạch chạy tới trước bàn đá, sốt ruột không chờ được thử ăn bánh ngọt kiểu mới ngự trù nghiên cứu làm ra.
Lý Mộ chưa phản ứng lại, còn lấy một loại tư thế thoải mái nằm ở trên ghế. Chu Vũ thản nhiên liếc hắn, hỏi: “Ngươi là đang chờ trẫm bóp vai đấm chân cho ngươi sao?”
Nữ hoàng đứng, Lý Mộ nào dám nằm, lập tức xoay người bật dậy, nói: “Mời bệ hạ...”
Đợi nữ hoàng nằm ở vị trí hắn vừa rồi nằm, Lý Mộ mới ý thức được, hai người vị trí đứng như vậy không thích hợp.
Nữ hoàng đứng, hắn không thể nằm, nếu không như là đang chờ đợi nữ hoàng hầu hạ hắn.
Nhưng nữ hoàng nằm, hắn đứng, có một số sự vật ở dưới góc nhìn xuống, nhìn một cái không sót gì, Lý Mộ ngay cả đầu cũng không dám cúi.
Đột nhiên, trong đầu Lý Mộ linh quang chợt lóe, đi đến phía sau nữ hoàng, nói: “Bả vai bệ hạ không phải có chút mỏi sao, không bằng thần xoa bóp cho bệ hạ một lúc, thủ pháp bóp vai của thần cũng ổn đấy...”
Chu Vũ thản nhiên nói: “Ngươi là lúc ở Thiên Hồ quốc, xoa bóp cho con hồ ly tinh kia quen tay rồi nhỉ, trước kia ở trong cung, cũng không thấy ngươi ân cần như vậy đối với trẫm, không ngờ được thần tử của trẫm, thế mà cần một con hồ ly tinh đến dạy dỗ...”
Trong lòng Lý Mộ cả kinh, một đạo linh quang lóe lên.
Nữ hoàng rất hiển nhiên ghen với Huyễn Cơ rồi, hắn vừa rồi ở cung Trường Nhạc, chỉ nghĩ trở về tìm Vãn Vãn cùng Tiểu Bạch, thế mà chưa ý thức đến, đó là nữ hoàng ám chỉ đối với hắn.
Lý Mộ không phải lần đầu tiên phát hiện, nữ hoàng đối với hắn có ham muốn chiếm hữu mãnh liệt.
Cái này không phải nói nữ hoàng yêu hắn, ham muốn chiếm hữu là thiên tính của con người, không chỉ nàng đối với Lý Mộ có ham muốn chiếm hữu, Lý Mộ đối với nàng cũng có loại dục vọng này.
Không nói cái khác, nếu nữ hoàng ngày nào đó có sủng thần khác, đối với hắn tốt như đối với mình, trong lòng Lý Mộ cũng sẽ không thoải mái.
Lý Mộ ngầm toát mồ hôi vì bản thân, may mắn hắn tỉnh ngộ sớm, nếu hắn khăng khăng một mực đến tối, không thể thiếu phải ở trong mơ chịu một trận đòn hiểm.
Chu Vũ nhìn rất ngự, thật ra tiểu nữ nhân hơn bất cứ ai khác.
Trong lòng nàng có lời gì, từ trước tới nay đều sẽ không nói đi ra, mà là để Lý Mộ tự mình đi đoán, đoán đúng tất cả đều vui, đoán sai nàng sẽ ở trong mộng xả giận.
Nàng khẳng định là vì chưa hưởng thụ được đãi ngộ của Huyễn Cơ, giọng điệu nói chuyện như là uống cả một vò giấm chua (ghen).
Lý Mộ chủ động đưa tay đặt ở trên vai của nàng, day day nơi này, bóp bóp nơi kia, cuối cùng mới trấn an nàng, thoải mái nằm ở nơi đó, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, không nói gì nữa.
Một khắc nào đó, Lý Mộ nhẹ nhàng nói: “Có chuyện trọng đại, thần muốn thương lượng cùng bệ hạ một phen.”
Chu Vũ nhắm mắt, nói: “Nói đi.”
Lý Mộ tổ chức tìm từ một phen, nói: “Thần lần này nằm vùng Thiên Hồ quốc, phát hiện một việc, đại bộ phận yêu vật sở dĩ căm ghét Đại Chu, thù hận nhân loại, là vì cảnh nội Đại Chu Nhân tộc cùng Yêu tộc bất công, yêu vật hại người, sẽ bị triều đình tiêu diệt, mà nhân loại lại có thể tùy ý bắt giết yêu vật, lấy hồn phách đoạt yêu đan, thậm chí làm ra chuyện càng thêm tàn nhẫn đối với yêu vật, đây thật ra mới là căn nguyên hai tộc nhân yêu mâu thuẫn, muốn cải thiện quan hệ hai tộc nhân yêu, xúc tiến các quận yên ổn, chỉ có thông qua triều đình lập pháp...”
Chu Vũ vẫn nhắm mắt, nói: “Đại bộ phận triều thần thậm chí dân chúng, đều đối với yêu vật có thành kiến không thể tiêu trừ, sẽ có rất nhiều người phản đối chuyện này.”
Lý Mộ nói: “Thần cho rằng, dân chúng ba mươi sáu quận, là con dân Đại Chu, cảnh nội Đại Chu, yêu vật tuân thủ pháp luật, tương tự cũng là con dân Đại Chu, số lượng Yêu tộc tuy không thể so với dân chúng, nhưng chúng nó có thể sinh ra linh trí hoặc là hóa hình, đều có tu vi trong người, sinh ra niệm lực, cũng xa xa nhiều hơn dân chúng, nếu cảnh nội Đại Chu, vạn yêu quy tâm, nghĩ hẳn sẽ đẩy nhanh ngưng tụ ra đế khí, bệ hạ cũng có thể nhanh chóng thoát thân.”
Chu Vũ bỗng nhiên mở mắt, sóng mắt lưu chuyển, nói: “Ngươi đã cho rằng là đúng, vậy lớn mật đi làm đi, trẫm sẽ luôn luôn ở sau lưng ngươi...”
...
Chầu sớm.
Một quan viên nước miếng bay tứ tung: “Vớ vẩn, quả thực là vớ vẩn, yêu vật chết sống, liên quan gì tới triều đình, triều đình là triều đình của dân chúng, cũng không phải triều đình của yêu vật, nếu ngay cả chuyện Yêu tộc cũng phải quản, vậy quan phủ địa phương bận thành bộ dáng gì, bao nhiêu tu hành giả lấy giết yêu mà sống, như vậy, triều đình chẳng phải là muốn cần đối địch với những tu hành giả đó?”
Có thanh âm khác biệt nói: “Nghiêm đại nhân lời ấy sai rồi, như vậy, oán hận của yêu vật đối với triều đình tất nhiên sẽ ít đi rất nhiều, có lợi cho dịu đi mâu thuẫn hai tộc nhân yêu.”
“Ta đồng ý, nhân yêu đều là sinh linh, nếu yêu vật nguyện ý tuân thủ luật pháp, Đại Chu cũng chưa hẳn không thể tiếp nhận chúng nó.”
“Đại Chu ta thiên triều thượng quốc, phải có tấm lòng thiên triều thượng quốc.”
Lại một quan viên đứng ra, nói: “Nghiêm đại nhân nói có đạo lý, các quận ngay cả chuyện cảnh nội mình cũng không quản nổi, nào có rảnh quản chúng nó?”
Có người khác phụ họa nói: “Quả thực là chuyện cười trong thiên hạ, triều đình Nhân tộc chúng ta làm chủ thay Yêu tộc, Yêu quốc sẽ nhìn chúng ta thế nào, Thân quốc Ung quốc lại sẽ nhìn chúng ta thế nào, Đại Chu chúng ta sẽ trở thành trò cười của các nước!”
“Triều đình bảo hộ Yêu tộc, quả thực trước đó chưa từng có!”
“Thần phản đối!”
“Thần cũng phản đối!”
...
Hết chương 748.