Lý Mộ gật gật đầu, hỏi: “Vợ chồng Hoàng Thử đâu?”
Lý Thanh nói: “Trương huyện lệnh bảo người ta mang mấy cây dược liệu đổi bạc, đền cho mấy thôn dân, hai con yêu tinh kia, cũng thả bọn họ về núi rồi.”
Hai vụ án này giải quyết xong, Lý Mộ cũng không có gì phải vướng bận, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi: “Đầu nhi, pháp thuật Hàn bộ đầu cuối cùng chém giết cương thi kia, là đạo thuật à?”
“Không hoàn toàn.” Lý Thanh nghĩ nghĩ, giải thích: “Ở Phù Lục phái, một nhánh đó chỗ hắn, từng xuất hiện cường giả thượng tam cảnh, tuy không thể tự nghĩ ra đạo thuật, nhưng để lại một thần thông tiếp cận đạo thuật cho hậu nhân, thi triển thuật này, có thể triệu hồi ra phân thân hư ảnh của hắn, hơn nữa sử dụng hư ảnh này dùng ra một chiêu thần thông. Hàn Triết Ngưng Hồn cảnh, thi triển thuật này, có thể gọi ra hư ảnh phân thân Thần Thông cảnh.”
Người tu hành nhân loại khác biệt lớn nhất với yêu quỷ tinh quái, chính là thần thông đạo pháp ùn ùn, Hàn Triết chỉ có cảnh giới thứ hai, lại có thể giết cương thi vô hạn tiếp cận cảnh giới thứ bốn, đối phó Lâm Uyển cũng là cảnh giới thứ hai càng không cần tốn nhiều sức. Lý Mộ tuy cũng có thể lấy tu vi Luyện Phách cảnh thi triển lôi pháp, nhưng không tiện như Hàn Triết, triệu hồi ra một phân thân hư ảnh, mình liền có thể đứng ở một bên xem kịch, hắn còn phải tiêu phí lượng lớn thời gian, đi luyện tập kỹ thuật bổ người...
Khi nào lôi pháp của hắn có thể làm được chỉ đâu đánh đó, dự đoán vị trí di chuyển của kẻ địch, chuẩn xác đánh trúng kẻ địch đang di động, mới xem như có chút thành tựu.
Ánh mắt Lý Thanh từ trên người Vãn Vãn đảo qua, nói với Lý Mộ: “Ngươi nghỉ ngơi trước đi, vụ án Trương gia thôn, còn có chút điểm đáng ngờ cần điều tra, ta về nha môn trước, hai ngày nữa lại đến thăm ngươi.”
Lý Mộ sâu sắc nhận ra ánh mắt Lý Thanh, giải thích: “Vãn Vãn là hàng xóm nhà ta, cố ý tới chiếu cố ta.”
Lý Thanh lúc gần đi, ánh mắt tín nhiệm kia, khiến Lý Mộ rất cảm động.
Cái này nói rõ làm thủ trưởng, nàng vẫn hiểu Lý Mộ, biết hắn khác với Lý Tứ, là chính nhân quân tử thật sự, sẽ không lừa gạt cảm tình cùng thân thể của thiếu nữ vô tri.
Lý Mộ cầm lấy lá bùa đó, nói: “Vãn Vãn, phiền ngươi giúp ta lấy một bát nước tới đây...”
...
Lá bùa kia Lý Thanh cho hắn có hiệu quả rất nhanh, vết thương bả vai Lý Mộ, lấy một loại tốc độ không thể tưởng tượng nhanh chóng khép lại, chỉ ba ngày, bả vai hắn vị trí bị thương đã kết vảy, hành động cũng chỉ có bất tiện rất nhỏ.
Ba ngày này, là ba ngày thoải mái nhất của Lý Mộ từ sau khi đến thế giới này.
Ở dưới sự chiếu cố của Vãn Vãn, hắn gần như là áo đến đưa tay cơm đến há mồm, trừ đi WC, chuyện gì cũng có người làm thay, Lý Mộ cuối cùng biết kẻ có tiền vì sao luôn phải nuôi mấy nha hoàn, loại cuộc sống này, quả thực là ôn nhu hương...
Nhưng, ôn nhu hương cũng là mộ anh hùng, Lý Mộ biết rõ một đạo lý này, sau khi hưởng thụ cuộc sống như thiếu gia ba ngày, hắn liền lại tới trà lâu Vân Yên các.
Trong nhã các, Liễu Hàm Yên nhìn hắn, khuyên giải: “Ngươi vẫn là nghỉ ngơi vài ngày nữa, chờ thương thế của ngươi khỏi hẳn trở về cũng không muộn.”
“Không cần.” Lý Mộ lắc lắc đầu, nói: “Làm một người thuyết thư, người nghe thích ta chính là áo cơm cha mẹ, ta không thể để bọn họ chờ quá lâu...”
Liễu Hàm Yên thấy hắn khí sắc không tệ, cũng không miễn cưỡng nữa, chỉ là dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lý Mộ, hỏi: “Vậy ngươi có ngại để áo cơm cha mẹ của ngươi biết ngươi ở nơi nào hay không, bọn họ có rất nhiều người đều muốn tự mình tới nhà tặng quà ngươi...”
“Tuyệt đối đừng!” Lý Mộ liên tục xua tay, nói: “Ngươi biết, ta người này khiêm tốn hạ mình, chỉ muốn trải qua cuộc sống yên tĩnh, không muốn bị quá nhiều người quấy rầy...”
Vân Yên các, quán trà.
“Sau khi gà gáy, lão giả vẫn không dám trở về, thẳng đến giữa trưa, mặt trời trên đỉnh đầu, lão mới thấp thỏm trở về, nhưng, về tới vịnh Bích Thủy, lại thấy được một màn khiến lão khó có thể tin...”
“Lão nhìn thấy hai thủy quỷ kia, người trẻ tuổi ngày đó đi ngang qua, cùng tên đạo sĩ kia, kết phường trộm sạch nho của lão...”
...
Thời gian cách mấy ngày, thuyết thư lang trẻ tuổi rốt cuộc trở về, mọi người cũng như nguyện nghe được kết cục chuyện xưa thủy quỷ cùng lão giả, tuy có không ít người bị cú ngoặt bất ngờ không kịp đề phòng này làm kinh ngạc đập bàn tức giận mắng, lại không thừa nhận cũng không được, loại lộ số nghe cũng chưa từng nghe này, so với nghe người khác thuyết thư kích thích hơn nhiều.
Vị thuyết thư lang trẻ tuổi này, mỗi ngày sẽ kể ba năm câu chuyện xưa, khi kể đến một cái cuối cùng, vì giữ khách, sẽ cố ý ở chỗ đặc sắc nhất ngắt mất, mọi người tuy nhất thời phẫn nộ, nhưng cũng biết đây là cách giữ khách của người thuyết thư, nhiều nhất hùng hùng hổ hổ vài câu, lại thật sự sẽ không xông lên đài mang người nọ kéo ra đánh đau một trận.
“Vân Đài quận có một huyện lệnh họ Lý, trong nhà phi thường có tiền, nuôi bảy cơ thiếp tuyệt vời như hoa, trân bảo chồng chất như núi, một ngày, Lý huyện lệnh bỗng chết bất đắc kỳ tử, có một đạo sĩ tới nhà, công bố có thể khiến hắn chết mà sống lại...”
“Đạo sĩ cho lão bộc trong nhà Lý huyện lệnh một túi giấy, báo cho lão đến thời khắc nguy cấp lại xem, nói xong liền biến mất như bốc hơi, lão bộc về nhà, nhịn không được mở ra túi giấy vụng trộm đọc nội dung, chỉ thấy trên tờ giấy đó thế mà lại viết...”
“Muốn biết trên giấy viết cái gì, ngày mai cùng thời điểm, không gặp không về...”
...
Chuyện xưa thu hút người ta, “muốn biết chuyện sau đó như thế nào, mời nghe lần tới phân giải” quen thuộc, những khách nhân dưới đài, phẫn nộ hô vài câu “Cẩu tặc” “Lại cái trò này” “Đánh gãy chân của ngươi” vân vân, liền hùng hùng hổ hổ giải tán.
Lý Mộ từ cửa sau chuồn khỏi Vân Yên các, đại khái tính toán một phen, dựa theo tốc độ như vậy, ngắn thì mười ngày, lâu là nửa tháng, Nộ tình hắn ngưng tụ phách thứ hai cần sẽ thu thập viên mãn, nếu có đủ lực lượng phách dùng để luyện hóa Nộ tình, phách thứ hai lập tức có thể luyện hóa thành công.
Không biết lực lượng phách con hổ yêu kia có đủ hay không, nếu không đủ, chỉ sợ còn phải tìm kiếm cơ hội khác.
Một bộ lý luận cá lớn nuốt cá bé đó của lão Vương, tuy rất tàn khốc, lại là pháp tắc sinh tồn hiện thực, Lý Mộ sẽ không vì tu hành mà giết yêu lấy phách, nhưng nếu là yêu vật làm nhiều việc ác bị phán xử ngay tại chỗ, hắn cũng sẽ không lãng phí lực lượng phách.
Con đường tu hành không phải không có đường tắt có thể đi, nhưng phải thủ vững bản tâm cùng điểm mấu chốt của mình, Lý Mộ lúc nào cũng dùng lời của Lý Thanh yêu cầu bản thân.
Hắn đi vào phòng trực, nhìn thấy Trương Sơn Lý Tứ cùng lão Vương đang vây quanh bàn ăn dưa hấu.
Hết chương 77.