Mình bị xem nhẹ giống như không khí, Hồ Cửu nhìn nhìn Huyễn Cơ, lại nhìn nhìn Hồ Lục, đột nhiên hỏi: “Huyễn Cơ đại nhân, Lục tỷ, các ngươi có phải có chuyện gì gạt ta không?”
Hồ Lục trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: “Ngươi câm miệng cho ta, cút sang một bên, không nên hỏi thì đừng hỏi!”
...
Thiên Hồ quốc, từ hoàng cung truyền đến một tin tức, khiến toàn thành chấn động.
Hôm nay Thiên Hồ quốc quốc chủ Bạch Huyền, sắp cưới con gái Thiên Quân, tiền Mị Tông trưởng lão Huyễn Cơ đại nhân.
Rất nhiều yêu dân sau khi nghe được tin tức này, phản ứng đầu tiên là không tin.
Huyễn gia chính là bị Bạch Huyền phản bội, Vạn Huyễn Thiên Quân phụ thân của Huyễn Cơ chưa rõ sống hay chết, huynh trưởng bị giam giữ ở địa lao, đều là vì Bạch Huyền, nàng cùng Bạch Huyền có thù lớn sinh tử, nhưng hôm nay, nàng thế mà lại muốn gả cho kẻ thù?
Sau khi nghĩ kỹ, bọn họ lại không cảm thấy kỳ quái nữa.
Tính mạng huynh trưởng còn nắm giữ ở trong tay người khác, bản thân lại rơi vào tay địch, nàng lại có thể có lựa chọn gì?
Trong Thiên Hồ thành, đồng tình Huyễn Cơ không ở số ít.
Nhưng ngại bởi quyền thế của Bạch Huyền, lại không ai dám nói ra cái gì.
Thiên Hồ quốc vốn không lớn, chuyện quốc chủ sắp sắc lập hoàng hậu, rất nhanh liền truyền khắp toàn bộ Thiên Hồ quốc.
Nửa tháng sau, đại điển hôn lễ của bọn họ sẽ cử hành ở hoàng cung.
Đến lúc đó, ngoài hoàng cung sẽ bày tiệc lớn ba ngày, cả nước cùng chúc mừng, điển lễ lần này, cũng sẽ mời các Yêu tộc phụ cận tham gia, Xà tộc và Hùng tộc cùng bọn họ tình thế khẩn trương, hẳn là sẽ không phái người đến, nhưng Thiên Lang quốc vô luận như thế nào cũng phải đến một vị Yêu Vương có phân lượng tỏ ý tứ chút.
Trong hoàng cung, Bạch Huyền khoanh chân ngồi, một trang sách trong lòng bàn tay tản ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt.
Không biết qua bao lâu, hắn chậm rãi mở mắt, thu hồi trang sách kia.
Một lần này, hắn vẫn chưa từ trong thiên thư ngộ ra cái gì hữu dụng, nhưng thiên thư đã tới tay, về sau là có cơ hội.
Hắn nghĩ đến yêu cầu của Huyễn Cơ, vươn tay, từ trong lòng bàn tay hiện ra một đóa hoa sen màu đen, hắn cung kính nói với hoa sen màu đen kia: “Không biết Tôn lão dưỡng thương thế như thế nào rồi?”
Không biết qua bao lâu, trong hoa sen đen truyền đến một thanh âm khàn khàn.
“Chuyện gì?”
Bạch Huyền đối mặt hoa sen đen, càng thêm cung kính nói: “Nửa tháng sau, là ngày kết hôn của ta, ta muốn mời Tôn lão chủ trì hôn lễ cho ta.”
Một lần này, Bạch Huyền cũng không chờ bao lâu, trong hoa sen đen liền có đáp lại: “Đến lúc đó ta sẽ tự mình trình diện.”
Bạch Huyền mừng rỡ, vội vàng nói: “Đa tạ Tôn lão!”
Có trưởng lão cảnh giới thứ bảy của Thánh Tông chủ hôn cho hắn, có thể nói là cực kỳ có thể diện, cũng vừa vặn để lũ sói con kia nhìn xem, ai mới là con đẻ của Thánh Tông.
Mà lúc này, trong cung điện nào đó, Hồ Cửu vẻ mặt khó hiểu nhìn Huyễn Cơ, hỏi: “Huyễn Cơ đại nhân, ngài thật sự phải gả cho Bạch Huyền tên phản đồ kia sao?”
Huyễn Cơ hỏi ngược lại: “Vậy ta còn có thể làm sao bây giờ, chúng ta đã rơi vào trong tay hắn, Bạch Huyền uy hiếp ta, nếu ta không đáp ứng hắn, hắn ngày đầu tiên giết ngươi, ngày hôm sau giết Hồ Lục, ngày thứ ba giết Huyễn Vân, ta có lựa chọn sao?”
Hồ Cửu xấu hổ cúi đầu, nghiến răng nói: “Đều là chúng ta vô năng...”
Lúc này, Bạch Huyền từ bên ngoài bước vào, cười nói: “Sư muội, Tôn lão đã đáp ứng, đến lúc đó chúng ta kết hôn, hắn sẽ chủ hôn cho chúng ta.”
Huyễn Cơ thản nhiên nói: “Mặt mũi của ngươi cũng thật lớn.”
Bạch Huyền cười nói: “Chúng ta lập tức sẽ thành hôn, mặt mũi của ta, chính là mặt mũi của muội.”
Ánh mắt hắn từ trên người Hồ Lục đảo qua, như là nhớ tới cái gì, nhìn về phía Lý Mộ, nói: “Ưng Thất, chuyện ngươi cùng Hồ Lục, muốn bổn hoàng cũng giúp ngươi cùng nhau xử lý hay không?”
Lý Mộ ngẩn ra một phen, sau đó liền liên tục xua tay, nói: “Không cần không cần, ta chỉ là chơi một chút, ta cũng không muốn cưới cô ta.”
Bạch Huyền ý vị sâu xa nhìn hắn một cái, nói: “Không hổ là ngươi.”
Hắn đang muốn rời khỏi nơi này, Huyễn Cơ bỗng nhiên nói: “Chậm đã.”
Bạch Huyền quay đầu lại, hỏi: “Sư muội còn có chuyện gì?”
Huyễn Cơ hờ hững nhìn Lý Mộ một cái, nói: “Ta coi Hồ Lục là tỷ tỷ, ngươi lại để thủ hạ vũ nhục tỷ ấy, ngươi đây là đang vũ nhục chính ngươi.”
Bạch Huyền nghĩ nghĩ, cảm thấy nàng nói cũng có chút đạo lý, quay đầu nói với Lý Mộ: “Ưng Thất, từ giờ trở đi, ngươi đừng có ý đồ với Hồ Lục nữa.”
Lý Mộ nhất thời cuống lên: “Đại trưởng lão, cái này là ngươi đáp ứng ta...”
Bạch Huyền phất phất tay, nói: “Cứ quyết định như vậy, đến lúc đó ta sẽ bồi thường ngươi, thưởng ngươi thêm mấy nữ yêu tinh, nhưng, trong nhà ngươi đã có mười mấy rồi, ngươi còn chưa đủ?”
Lý Mộ nói: “Cái này ai sẽ ngại nhiều chứ, mỗi ngày một đứa, một tháng cũng không hết lượt...”
Bạch Huyền nhịn không được nói, nói: “Dưới trướng ta sao có thể có ngươi loại yêu vô liêm sỉ này...”
Ngay lúc này, Huyễn Cơ tiếp tục nói: “Hồ Lục những ngày tới ở với ta, để hắn lưu lại, cho Hồ Lục sai sử, báo thù mấy ngày nay làm nhục.”
Bạch Huyền vẫn không chút do dự gật gật đầu, khi xoay người đi ra ngoài, nói: “Ưng Thất, ngươi lưu lại.”
Lý Mộ vội vàng đuổi theo, nói: “Đại trưởng lão, cái này...”
Không đợi hắn nói hết lời, Bạch Huyền liền xen lời hắn: “Vì để hoàng hậu hài lòng, những ngày tới ngươi chịu thêm chút ủy khuất, các nàng cũng sẽ không làm quá phận, đợi làm xong những việc này, ta cho ngươi một tháng buổi tối mỗi ngày đều có thể đổi lượt một nữ yêu...”
Lý Mộ nghiêm mặt, nghiêm nghị nói: “Vì hoàng hậu nương nương, thuộc hạ nguyện ý lên núi đao xuống biển lửa, dốc hết tâm huyết, cúc cung tận tụy...”
Sau khi Bạch Huyền rời đi, Lý Mộ một lần nữa đi vào, nhíu mày nhìn Huyễn Cơ, truyền âm nói: “Ngươi lại muốn làm cái gì?”
Huyễn Cơ nhìn hắn một cái, thản nhiên truyền âm nói: “Tộc của ta có ân tất báo, có thù oán cũng tất báo, cứ như vậy buông tha ngươi, Bạch Huyền có lẽ sẽ nghi ngờ, như vậy mới phù hợp chúng ta làm việc.”
Lý Mộ hỏi ngược lại: “Vậy ta giúp ngươi báo thù đoạt quyền, ngươi tính báo đáp ta như thế nào?”
Huyễn Cơ bình tĩnh nói: “Nếu ngươi nguyện ý, vị trí hoàng hậu Thiên Hồ quốc vĩnh viễn giữ lại cho ngươi.”
Hồ Cửu sững sờ nhìn hai người, đầu óc đã dừng vận chuyển.
Cái gì báo thù đoạt quyền, cái gì báo đáp, cái gì vị trí hoàng hậu Thiên Hồ quốc vĩnh viễn giữ lại cho ngươi, hắn vì sao một câu cũng nghe không hiểu?
Hắn đang muốn đặt câu hỏi, Hồ Lục trừng mắt nhìn qua một cái, “Phong bế linh thức của ngươi, cái gì cũng không cho phép nghe, cái gì cũng không cho hỏi!”
Hết chương 794.