Muốn nói quấn người, thật ra nàng so với Thính Tâm còn quấn người hơn, chỉ là nàng biểu hiện không kịch liệt như Thính Tâm mà thôi.
Việc lớn trước mặt, Lý Mộ không dám nghĩ nhiều ở trên chuyện này, một lần nữa trở lại chỗ Huyễn Cơ ở lại.
Huyễn Cơ đi nội điện, Hồ Lục canh giữ ở ngoại điện, cẩn thận truyền âm hỏi Lý Mộ: “Ngày đó chúng ta nên làm như thế nào?”
Lý Mộ nói: “Các ngươi cái gì cũng không cần làm, bảo vệ tốt bản thân các ngươi là được.”
Hồ Lục hít thật sâu, hỏi: “Ngươi một mình muốn đối phó Thánh Tông trưởng lão, còn có hai vị cảnh giới thứ sáu của Bạch gia, có lẽ Thiên Lang quốc cũng tới một vị cảnh giới thứ sáu...”
Lý Mộ vẻ mặt không một gợn sóng, lạnh nhạt nói: “Yên tâm, ta tự có biện pháp.”
Nửa tháng thời gian, chớp mắt trôi qua.
Nửa tháng qua, là nửa tháng Thiên Hồ quốc yên ổn nhất, đại điển quốc chủ lập hậu sắp sửa cử hành, khống khí chúc mừng hoàn toàn thay thế sát khí lạnh lẽo lúc trước chiến tranh mang đến.
Ở dưới yêu cầu của quốc chủ, từ ba ngày trước, các nơi của Thiên Hồ quốc, mặc kệ là dân cư hay cửa hàng, đều phải treo lên lụa đỏ cùng đèn lồng, dân chúng toàn thành cùng nghênh đón việc trọng đại này.
Hôm nay là ngày chính thức cử hành đại điển lập hậu, từ buổi sáng bắt đầu, các nơi trong thành đã khua chiêng gõ trống, náo nhiệt đến cực điểm.
Yêu tộc tuy thù hận Nhân tộc, nhưng đối với lễ tiết phong tục của nhân loại lại rất tôn trọng, nghe nói một bộ lễ nghi lưu trình này, chính là từ quốc gia nào đó rập khuôn mà có.
Địa điểm cử hành đại điển lập hậu, ở quảng trường trước hoàng cung Thiên Hồ quốc, mặt sàn quảng trường do bạch ngọc trải thành, bên trên bày vô số bàn, là chuẩn bị cho khách nhân tham gia đại điển.
Có thể ngồi ở chỗ này, đều là Yêu tộc có chút thực lực trong phạm vi ngàn dặm, tu vi thấp nhất cũng phải đạt tới Hóa Hình, yêu vật cảnh giới thứ tư ngưng đan chỗ nào cũng có.
Phía trước quảng trường, một loạt bậc đá kéo dài đến một bình đài trước cung điện, trên bình đài, chỉ có mười mấy cái bàn.
Ngồi nơi đó, là trưởng lão cảnh giới thứ năm của Mị Tông, cùng với tộc nhân Bạch thị hoàng tộc.
Tận cùng phía trước bình đài, chỉ có một cái ghế tựa bạch ngọc cao lớn.
Bạch Huyền sớm đã phát lời, đại điển lần này, trưởng lão cảnh giới thứ bảy Thánh Tông sẽ tham dự, vị trí tận cùng phía trước kia, hiển nhiên là để lại cho gã, chỉ là giờ phút này, vị trí kia còn tạm thời không có người.
Vị trí lệch phía dưới bên trái ghế tựa bạch ngọc, còn có hai cái ghế ngồi, hai cái ghế ngồi này cũng là toàn thân bạch ngọc, chỉ là không cao lớn như cái kia, ngồi trên đó là một lão giả, một người trung niên.
Lão giả đó là tổ phụ của đương nhiệm quốc chủ, một vị cường giả cảnh giới thứ sáu khác của Bạch gia, về phần người trung niên kia, là Thiên Lang Vương của Lang tộc, tuy Thanh Sát Lang Vương chưa tự mình đến, nhưng phái ra Thiên Lang Vương cảnh giới thứ sáu, cũng đã rất nể mặt Thiên Hồ quốc.
Phía bên phải lệch phía dưới ghế tựa bạch ngọc cao lớn, cũng có hai vị trí, đó là vị trí của tân nương tân lang. Hôm nay, Thiên Hồ quốc quốc chủ Bạch Huyền, sắp sửa ở dưới ngàn vạn Yêu tộc chúc phúc, ở nơi này sắc lập hoàng hậu của hắn.
Hoàng cung, điện nào đó.
Lý Mộ mang theo mấy thủ hạ, đứng ở ngoài điện chờ.
Hôm nay nhiệm vụ của hắn, chính là từ nơi này xuyên qua hoàng cung, đưa Huyễn Cơ tới trên điển lễ.
Không biết đợi bao lâu, Hồ Lục nâng một nữ tử từ trong điện đi ra.
Trên mặt nữ tử trang điểm nhẹ nhàng, mi tâm dán hoa điền*, mặc một bộ phượng bào tươi đẹp, phượng bào từ trước ngực căng lên, lại từ bên hông thắt lại, phong cảnh dưới đó liền hoàn toàn ẩn nấp trong làn váy rộng thùng thình.
(*: hình dạng những đóa hoa, thường dán ở giữa 2 lông mày, hay gặp trong những phim cổ trang)
Yết hầu Lý Mộ giật giật, cảm giác có chút phát khô.
Trong nhà mặc dù có một con hồ ly, Lý Mộ cũng từng cảm thụ sự quyến rũ của hồ yêu, nhưng sự quyến rũ ngây ngô của Tiểu Bạch, cùng Huyễn Cơ quyến rũ thành thục, hoàn toàn khác nhau...
Huyễn Cơ từ trong mắt Lý Mộ cảm nhận được một số cảm xúc nào đó, trong lòng hiện ra một chút đắc ý nho nhỏ, sau đó liền lại lâm vào lo lắng đối với tương lai.
Chuyện sắp xảy ra, có lẽ chính là biến chuyển lớn nhất trong cuộc đời nàng.
Là thành là bại, đối với nàng cực kỳ quan trọng.
Lý Mộ vươn tay với nàng, nhẹ nhàng nói: “Huyễn Cơ đại nhân, đi thôi.”
Huyễn Cơ nâng tay, một khắc đó đặt tay mình lên trên tay Lý Mộ, trong lòng bỗng nhiên tĩnh lại, theo Lý Mộ, chậm rãi hướng quảng trường cử hành điển lễ đi đến.
Phía trước hoàng cung, Bạch Huyền đứng ở trên bình đài, nhìn thủ hạ hắn tín nhiệm nhất, dẫn nữ tử hắn yêu thương nhất, đến nơi đây, trong lòng đã cảm thấy, yêu sinh đã tới đỉnh phong.
Trên quảng trường, tầm mắt đàn yêu, cũng theo nói bóng người mặc phượng bào màu đỏ kia chậm rãi di động.
Lý Mộ nâng tay Huyễn Cơ, xuyên qua quảng trường, đi lên bậc thang, tới trên bình đài chỗ cao.
Bạch Huyền mặt lộ nụ cười, đang muốn tiến lên dắt Huyễn Cơ, Lý Mộ ho nhẹ một tiếng, truyền âm nói: “Đại trưởng lão, đừng quên vị kia Thánh Tông...”
Trong lòng Bạch Huyền kinh hãi, hắn có chút quá mức cao hứng, nếu không phải Ưng Thất nhắc nhở, thiếu chút nữa đã phạm sai lầm lớn.
Hắn tán thưởng nhìn Ưng Thất một cái, đi đến phía trước bình đài, hướng bầu trời xa xa vái một cái, cao giọng nói: “Cung nghênh Tôn lão!”
Sau khi Bạch Huyền dứt lời, vô luận là bình đài bên trên, hay là quảng trường phía dưới, mọi người đều rời chỗ đứng dậy, hướng phía trước khom người lễ bái.
“Cung nghênh Tôn lão!”
“Cung nghênh Tôn lão!”
...
Thanh âm chỉnh tề vang vọng toàn bộ Thiên Hồ quốc, ở dưới ánh mắt mọi người nhìn chăm chú, không gian phía trên dao động một trận, một bóng người áo xám bỗng dưng xuất hiện.
Đó là một lão giả, trên người mặc một cái áo bào xám mộc mạc, chỗ ngực trái áo bào xám thêu ba đóa hoa sen đen.
Bạch Huyền mặt lộ vẻ kích động, khom người lần nữa nói: “Cung nghênh Tôn lão!”
Bao gồm Thiên Lang Vương cùng Bạch gia lão tổ ở trong, bầy yêu ở đây cũng đồng thanh mở miệng: “Cung nghênh Tôn lão.”
Lão già áo xám vẻ mặt như giếng cổ không gợn sóng, trong lòng lại cực kỳ hài lòng đối với loại phô trương này.
Lão đang muốn ở trong cái nhìn chăm chú của mọi người phi thân xuống, nhưng lúc này, trên bình đài, trong con mắt nào đó như chim ưng bỗng nhiên lộ ra mỉm cười, một thanh âm không hợp thời chậm rãi vang lên.
“Đến rồi, lão đệ...”
Một thanh âm này cũng không lớn, nhưng rất đột ngột, cường giả trên bình đài đều nghe rõ ràng.
Chưa chờ bọn họ truy tìm nguồn gốc thanh âm này, trên bầu trời, dị biến xảy ra.
Hết chương 796.