Thế gian tu hành chi linh, vô luận là người hay yêu, mỗi ngày dẫn đường tu hành, đối với linh khí thay đổi đều cực kỳ mẫn cảm, linh khí loãng hay là nồng đậm, đối với tốc độ tu hành của bọn họ có ảnh hưởng rất lớn, nếu linh khí Thiên Hồ quốc trở nên nồng đậm, như vậy tốc độ tu hành của bọn họ đều có thể được tăng lên.
Giờ khắc này, hầu như toàn bộ yêu vật trong Thiên Hồ quốc đều dừng lại công việc trong tay, cẩn thận cảm thụ linh khí chung quanh biến hóa.
Chúng nó muốn biết, linh khí nơi này rốt cuộc sẽ nồng đậm tới mức nào, cái này liên quan đến chúng nó ngày sau tu hành.
Dần dần, chúng nó kinh ngạc phát hiện, trình độ nồng đậm của linh khí chung quanh giống như không có giới hạn, thế mà luôn luôn tăng trưởng, hơn nữa càng tới gần đỉnh núi nào đó, linh khí liền càng thêm nồng đậm, có thể tưởng tượng, trong đỉnh núi bị sương bao phủ kia, linh khí sẽ nồng đậm tới trình độ nào, nếu có thể ở trong đó tu hành, là chuyện hạnh phúc cỡ nào?
Yêu vật Thiên Hồ quốc, bị hạnh phúc bất ngờ tới lấp đầy.
Chỗ cách Thiên Hồ quốc không biết xa bao nhiêu, một tiểu yêu hóa hình tránh ở trong động phủ, gian nan hấp thu linh khí tự do ở trong thiên địa.
Đối với bọn họ đám sơn tinh dã quái này mà nói, tu hành là chuyện rất gian nan.
Cảnh nội Yêu quốc, sông núi lớn linh khí nồng đậm nhất, đều bị Yêu tộc cường đại chiếm cứ, như Thiên Lang tộc, Thiên Hồ tộc, Cửu Thiên Huyền Xà tộc vân vân, không cho Yêu tộc khác nhúng chàm.
Còn lại những nơi linh khí nồng đậm hạng kém hơn kia, cũng rơi vào tay báo tộc, hổ tộc, ưng tộc các tộc mạnh.
Một ít Yêu tộc nhỏ, cùng với cường giả Yêu tộc độc lai độc vãng, chỉ có thể chiếm núi linh khí loãng. Tiểu yêu thực lực thấp kém, còn không có tộc đàn, cũng chỉ có thể tùy tiện tìm núi non hoang dã, hấp thu linh khí tự do trong thiên địa.
Con hầu yêu này đang như mọi khi, cố gắng hấp dẫn linh khí tu hành, bỗng nhiên mở mắt, mặt lộ vẻ chấn động.
Ngay tại vừa rồi, hắn thế mà không hấp thu được thiên địa linh khí.
Nơi này linh khí tuy loãng, nhưng cũng không phải không có một chút nào, hắn lại thử một phen, phát hiện một tia linh khí đó đã bị hắn hấp dẫn tới, lại bị cái gì hút trở về, hắn thử vài lần, đều là như thế...
Linh khí liên quan đến chúng nó tu hành, hầu yêu thật cẩn thận ra khỏi động phủ, truy tìm phương hướng linh khí biến mất mà đi.
Cùng lúc đó, lấy Thiên Hồ quốc làm trung tâm, trong phạm vi mấy trăm dặm, vô số yêu vật, đều đang chậm rãi hướng về Thiên Hồ quốc tới gần...
Sau khi ở trong Thiên Hồ quốc bố trí xong tụ linh trận cỡ lớn, Lý Mộ cũng chưa mở ra mãi.
Tụ linh trận này công suất quá lớn, nếu mỗi ngày mười hai canh giờ mở ra, linh khí trong phạm vi mấy trăm dặm đều sẽ bị hút đến ngọn núi này, linh khí nồng đậm đến trình độ nhất định, cuối cùng có thể sẽ hóa thành linh dịch.
Mà ở ngoài ngọn núi này, thì không có bất cứ linh khí nào có thể hấp thu.
Không chỉ có thế, dưới tình huống bình thường, linh khí sẽ từ nồng độ cao hướng nồng độ thấp khuếch tán, Thiên Hồ quốc có tụ linh trận tồn tại, có thể bảo trì linh khí không tiêu tan, linh khí nơi xa bị hấp dẫn tới, nồng độ linh khí loãng đi, linh khí chỗ xa hơn sẽ tiếp tục bổ sung tới, lại bị trận pháp hút đi, như thế tuần hoàn, yêu vật trong vòng phạm vi ngàn dặm, căn bản không cần tu hành nữa...
Chỉ cần mỗi ngày cố định một canh giờ mở ra, có thể cam đoan Thiên Hồ quốc và phạm vi trăm dặm chung quanh nó linh khí đầy đủ, đã có thể hấp dẫn yêu vật tụ cư, cũng sẽ không mang chúng nó ép vào bước đường cùng.
Đến tận đây, có thể làm giúp Huyễn Cơ, hắn đều đã làm giúp Huyễn Cơ.
Chính sách trong nước đã chế định xong, nàng tuần tự thi hành là được.
Thực lực dưới trướng nàng có thể tăng lên, Lý Mộ cũng đã tăng lên, tu hành, dựa vào vẫn là tích lũy, hắn có thể ở thời khắc mấu chốt đỡ một phen kẻ đã đứng ở bên bờ đột phá, không có cách nào từ hư không biến ra cho nàng một đống cường giả.
Sau khi một nhóm này tấn thăng, linh dược trong kho báu của Huyễn Cơ tiêu hao không ít, thủ hạ cũng không có yêu vật tu vi thích hợp, kế tiếp sẽ tiến vào thời kỳ đình trệ kéo dài.
Nhưng, Thiên Hồ quốc đã hoàn toàn đi lên quỹ đạo, chỉ cần nhẫn nại chậm rãi phát triển, vượt qua Thiên Lang quốc là chuyện sớm hay muộn.
Nhiều nhất đợi thêm hai tháng, đợi Trần Thập Nhất bên kia đại công cáo thành, Lý Mộ liền có thể rời khỏi Yêu quốc, về Thần Đô gặp nữ hoàng.
Một ngày này, cao thấp Thiên Hồ quốc đều đắm chìm ở trong vui sướng linh khí tăng trưởng, ngay cả các trưởng lão ở trong động phủ bế quan, cũng cảm nhận được linh khí dị động, đều xuất quan ra khỏi động phủ, nhìn ngọn núi nào đó cách đó không xa, trong mắt lộ ra lửa nóng.
Ở nơi linh khí nồng đậm như thế tu hành, có thể tiết kiệm cho bọn họ bao nhiêu năm khổ tu?
Mọi người hầu như không chút do dự hướng về ngọn núi đó bay đi, nhưng chung quanh ngọn núi đó tựa như có trận pháp cấm phi hành, bọn họ không thể tới quá gần, chỉ có thể đáp ở trên sườn núi. Mấy người đang muốn dọc theo sườn núi mà lên, một bóng người bay tới, che ở trước người bọn họ.
Một hồ yêu cảnh giới thứ năm hỏi: “Hồ Cửu, ngươi làm gì?”
Hồ Cửu liếc hắn, thản nhiên nói: “Đây là trọng địa Thiên Hồ quốc, hạng người không liên quan chớ lại gần.”
Thân là trưởng lão cảnh giới thứ năm, đại nhân vật có uy tín danh dự của Thiên Hồ quốc, thế mà bị người ta nói là “hạng người không liên quan”, hồ yêu đó cả giận nói: “Hồ Cửu, ngươi điên rồi, ngươi không nhận ra ta?”
Hồ Cửu hờ hững nói: “Bản quan chính là đệ nhất thân vệ thống lĩnh của nữ vương, núi này chỉ có thân vệ nữ vương có thể vào, đám yêu không liên quan, đến từ đâu, về nơi đó đi.”
Trưởng lão này ngẩng đầu nhìn bảo địa tu hành gần trong gang tấc, yết hầu giật giật, nói: “Vậy được, ta bây giờ gia nhập nữ vương thân vệ.”
Hồ Cửu cười lạnh một tiếng, hỏi: “Ngươi cho rằng nữ vương thân vệ là cái gì, ngươi muốn làm thì làm, muốn không làm thì không làm, danh ngạch thân vệ nữ vương đã đủ, lấy tu vi các ngươi, còn chưa đạt được tiêu chuẩn ngoại lệ, trở về đi.”
Trên mặt vài tên trưởng lão đều lộ ra nét ngạc nhiên, cái gì gọi là “Lấy tu vi bọn họ”, Thiên Quân đại nhân cùng Huyễn Vân đại trưởng lão đều đang bế quan chữa thương, ngay cả nữ vương cũng chỉ là cảnh giới thứ năm, bọn họ những người này, là trụ cột vững vàng của Thiên Hồ quốc, thực lực đảm đương, lại bị Hồ Cửu khinh thường như vậy?
Chẳng lẽ ở trong lúc bọn họ bế quan, Hồ Cửu điên rồi?
Hết chương 809.