Đại Chu Tiên Lại (Dịch Full)

Chương 82 - Chương 82. Hồ Ảnh

46-90 - Chương 82. Hồ ảnh
Chương 82. Hồ ảnh

Liễu Hàm Yên dùng một loại ánh mắt kỳ quái đánh giá Lý Mộ, hỏi: “Vì sao ngươi viết trong sách, cùng nam tử nhân loại mến nhau, không phải nữ quỷ xinh đẹp, chính là nữ yêu hóa hình, có phải hay không…”

Không đợi nàng nói xong, Lý Mộ đã giải thích: “Đương nhiên là những độc giả kia thích xem, viết như vậy bọn họ mới sẽ mua, vì kiếm tiền, ta cũng không có cách nào, cái gì nữ quỷ nữ yêu, ta một chút hứng thú cũng không có, ta vẫn là thích nữ nhân xinh đẹp, ý tứ của ta là, ta vẫn thích nữ tử nhân loại.”

Liễu Hàm Yên dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn, nói: “Ta hiểu, ta hiểu.”

Liễu Hàm Yên trước khi đi, ánh mắt nhìn Lý Mộ, khiến hắn rất buồn bực, hắn chỉ là muốn chép sách kiếm ít tiền mà thôi, bị người ta coi là biến thái nhìn thấy một nữ quỷ, một hồ ly đều sẽ động sắc tâm thì không có lời.

Lý Mộ than thở một tiếng, trở lại thư phòng, mở ra quyển Thập Châu Yêu Vật Chí kia bắt đầu đọc.

Liêu Trai chỉ là thư sinh nghèo YY, trong hiện thực đương nhiên không có chuyện xưa cứu một con hồ ly, đối phương liền biến thành nhân loại lấy thân báo đáp, trong Thập Châu Yêu Vật Chí, không có ghi lại hồ ly báo ân, trái lại viết chi tiết vài chuyện hồ ly báo thù.

Có liên quan với cái này, một vụ án gần nhất, xảy ra ở ba mươi năm trước, một gã huyện lệnh quận nào đó, vô cớ chém giết một ổ hồ ly, lột da hồ ly, làm thành áo lông da cáo, nhưng hắn không biết là, ổ hồ ly đó thật ra chạy thoát một con, hai mươi năm sau, hồ ly đó tu luyện có thành tựu, mang cả nhà già trẻ huyện lệnh đó, giết hết cả nhà, lột da rút cân, thi thể treo ở cửa huyện nha.

Tuy hồ ly kia cuối cùng vẫn bị triều đình diệt sát, nhưng cũng làm người ta có nhận thức khắc sâu đối với hồ tộc có thù tất báo.

Nhìn thấy chuyện có liên quan hồ ly, cũng không biết con hồ ly nhỏ kia hắn lần trước cứu thế nào, đừng lại trúng cạm bẫy người ta. Lý Mộ thất thần chốc lát, tiếp tục lật trang sách trên tay.

Ngoài huyện Dương Khâu, một chỗ u cốc trong núi hiếm thấy dấu chân người.

Mấy con hồ ly ở trong núi chạy nhảy chơi đùa, một bà lão đi vào thung lũng, đàn cáo lập tức chạy tới như bay.

“Mỗ mỗ mỗ mỗ, người đã trở lại!”

“Mỗ mỗ lần này mang thứ tốt gì cho chúng ta?”

“Là gà nướng, ta ngửi thấy mùi gà nướng rồi. Mỗ mỗ, con muốn ăn gà nướng.”

Từng con hồ ly miệng nói tiếng người vây quanh bà lão, nhảy nhót không ngừng. Bà lão đặt một cái giỏ mang theo bên hông xuống, lấy ra mấy con gà nướng, chia cho chúng nó, đàn cáo miệng ngoạm gà nướng, nhanh chóng chạy xa.

Chỉ có một con cáo trắng còn ở lại tại chỗ, trông mong nhìn bà, nhỏ giọng nói: “Mỗ mỗ.”

“Mỗ mỗ không quên ngươi.” Bà lão cười cười, từ trong lòng lấy ra một quyển sách mỏng manh, nói: “Quyển sách này, là bán chạy nhất trong thành, ngươi nói ngươi, không thích gà nướng, lại đi thích mấy thứ này nhân loại viết, sớm biết, lúc trước đã không dạy ngươi biết chữ.”

Ở trong tiếng nói đâu đâu của bà lão, tiểu hồ ly dùng miệng ngậm quyển sách đó, chạy đến dưới tàng cây, đặt quyển sách tên là Liêu Trai kia ở trên mặt đất, dùng móng vuốt nhỏ đẩy ra trang sách, bắt đầu đọc nghiêm túc.

Câu chuyện xưa tên là Tiểu Thiến khiến nó đọc mà hai mắt đẫm lệ lưng tròng, kết cục Tiểu Thiến cùng Ninh Thải Thần hạnh phúc sống với nhau, lại nín khóc mỉm cười.

Trong chuyện xưa Liên Hương, hồ ly tinh cùng nữ quỷ, như thế nào ở cùng nhân loại, yêu tinh cùng nữ quỷ, cũng có thể cùng nhân loại yêu nhau sao?

Lại đọc tới Hồ Liên, kể là hai hồ nữ mỹ nhân xông vào vườn của một thư sinh, thư sinh phi thường nghiêm túc bảo các nàng đi, hồ nữ nhạo báng thư sinh, ra một vế để hắn đối, câu đối đó chính là “Mậu thú đồng thể, phúc trung chích khiếm nhất điểm”, thư sinh đối không được, hồ nữ sau khi nhạo báng một phen, tự mình đối ra vế dưới, nghênh ngang mà đi.

“Mậu thú đồng thể, phúc trung chích khiếm nhất điểm”, hồ nữ đối là, “Kỷ tị liên tung, túc hạ hà bất song thiêu”, tiểu hồ ly đảo mắt vài vòng, cũng không hiểu vế dưới là có ý tứ gì, không khỏi khâm phục đối với hồ nữ kia trong sách, cùng là hồ ly, người ta cũng có thể đối câu đối rồi, nàng ngay cả chữ cũng không biết hết.

*Mậu tuất đồng thể, phúc trung chỉ khiếm nhất điểm (Mậu Tuất cùng thể, trong bụng chỉ thiếu một điểm).

Kỷ tỵ liên tung, túc hạ hà bất song khiêu (Kỷ Tỵ liền vết, dưới chân sao chẳng hai khều?)

Đôi câu đối này có chỗ chơi chữ: trong Hán tự, chữ Mậu và chữ Tuất 戊戍, chữ Kỷ và chữ Tỵ 己巳có hình chữ gần như nhau, ngoài ra hai chữ “túc hạ” còn là một đại từ nhân xưng ngôi thứ hai số ít với ý nghĩa trang trọng. Hai hồ nữ có ý chế nhạo nhân vật nam không có “phong thái đàn ông” vì không chịu thân mật với họ.)

Nàng cắp sách, chạy chậm đến bên cạnh bà lão, tò mò hỏi: “Mỗ mỗ mỗ mỗ, song thiêu là có ý tứ gì?”

Lão ẩu đọc Hồ Liên một chút, gắt một tiếng, nói: “Không nên đọc mấy thứ linh tinh này, đi tu luyện đi.”

Mỗ mỗ không nói cho nàng, tiểu hồ ly chỉ có thể cắp sách đi trở về, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Đọc một đoạn nữa, đọc một đoạn nữa rồi đi tu luyện.”

Nàng mở ra quyển sách kia lần nữa, lẩm bẩm: “Tiểu Thúy, kể là chuyện xưa hồ ly báo ân, hồ ly báo ân như thế nào đây?”

Vân Yên các, quán trà.

Buổi trưa là thời gian thuyết thư cố định của thuyết thư lang trẻ tuổi kia, mỗi ngày vừa đến buổi trưa, quán trà tất nhiên đầy khách, rất nhiều khách nhân đều là sớm non nửa canh giờ tới đây chiếm chỗ, tới muộn không có được vị trí, thì gọi một ấm trà, đứng ở trong góc hô.

Đối với bọn họ mà nói, uống trà cũng không quan trọng, quan trọng là nghe chuyện xưa.

Trời biết người trẻ tuổi lấy đâu ra nhiều chuyện xưa cổ quái như vậy, có khi gảy sợi dây trong lòng người ta, có khi khiến người ta suy nghĩ sâu xa, có khi lại khôi hài ôm bụng cười, mỗi lần đều làm người ta muốn ngừng mà không được, hôm nay hắn kể, là một chuyện xưa hồ ly báo ân.

“Ở Vân Đài quận, có một thợ săn, một ngày lên núi săn bắn, bắt được một con hồ ly, thấy nó đáng thương, không đành lòng giết nó, vì thế liền thả nó, nhưng làm người ta không ngờ là, từ sau khi hắn thả con hồ ly kia, chuyện kỳ quái đã xảy ra “

“Thợ săn mỗi ngày đi săn trở về, trong nồi đều có một bát cháo hoa nóng hôi hổi, thợ săn húp cháo hoa, liền đi lên núi săn bắn, thẳng đến nửa năm sau, một vị đạo sĩ nói cho thợ săn, yêu khí trên người hắn rất nặng, thợ săn nghĩ đến chuyện cháo hoa, liền bưng cháo tới cho đạo sĩ xem, đạo sĩ nói cho thợ săn, cháo này không thể ăn, là hồ ly tinh làm. Ngày hôm sau, thợ săn làm bộ ra ngoài, vụng trộm nấp ở trong đống củi ngoài cửa, khi nghe được trong phòng truyền đến động tĩnh quái dị, bỗng nhiên đẩy cửa mà vào, thế mà lại phát hiện…”

Hết chương 82.

Bình Luận (0)
Comment