Tên trưởng lão Thánh Tông kia hiển nhiên cũng chưa đoán trước được biến cố như thế, nhìn hai yêu thi khí tức không kém gì cảnh giới thứ bảy kia, môi run rẩy, chú ngữ làm phép cũng không niệm nổi nữa...
Chết tiệt, thế mà bị hắn đoán đúng rồi, Tổ Châu thật sự có một thế lực thần bí có được cường giả cảnh giới thứ bảy, còn là hai tên cảnh giới thứ bảy!
Trước khi đến, bọn họ cho rằng lần này là lấy hai vị cảnh giới thứ bảy, đấu tám yêu thi cộng lại có thể so với cảnh giới thứ bảy.
Vấn đề không phải quá lớn.
Hoàn toàn không ngờ, Thiên Hồ quốc trừ tám yêu thi cảnh giới thứ sáu kia, còn có hai yêu thi cảnh giới thứ bảy, cộng thêm một vị nữ hoàng Đại Chu, đây là muốn bọn họ lấy hai địch năm.
Mười yêu thi tính là ba, nữ hoàng Đại Chu tính là hai.
Có chút vô ý, hai người bọn họ phải ngã xuống ở nơi này.
Ngay cả hai vị cảnh giới thứ bảy trong lòng cũng sợ hãi, bao gồm Thiên Lang Vương ở trong, bốn gã cảnh giới thứ sáu càng sợ hãi biến sắc. Thanh Sát Lang Vương chưa chiến đã sợ trước, vội vàng nói: “Tôn lão, chúng ta rút lui trước, bây giờ không phải cơ hội tấn công Thiên Hồ quốc!”
Trưởng lão Thánh Tông nhìn Thiên Hồ quốc bị hoa sen đen giam cầm, nghiến răng nói: “Bây giờ hối hận cũng đã muộn, trận này có thể vây siêu thoát, một khi thành, một khắc đồng hồ sau tự sẽ biến mất, ở trước đó, chỉ có mạnh mẽ phá...”
Lấy hai địch năm là vô luận như thế nào cũng không có khả năng thủ thắng, nhưng Thanh Sát Lang Vương lại không thể mắng trưởng lão Thánh Tông ngu xuẩn, còn chưa thăm dò thực lực đối thủ, chặt đứt đường lui của mình trước hết. Hắn trầm giọng nói: “Vậy thì mạnh mẽ phá trận này...”
Thánh Tông trưởng lão nhìn hắn một cái, nói: “Ngươi ta liên thủ trái lại có thể phá trận này, nhưng đến lúc đó, pháp lực chúng ta hao hết, lấy cái gì chống lại nữ hoàng Đại Chu, ta phụ trách hai yêu thi cảnh giới thứ bảy kia, ngươi lấy ra toàn bộ bản lãnh, ngăn cản nữ hoàng Đại Chu một khắc đồng hồ, có lẽ còn có cơ hội.”
Hai yêu thi cảnh giới thứ bảy đã vây tới, trưởng lão Thánh Tông vừa dứt lời, trong cơ thể bộc phát ra một đám sương đen, mang hai yêu thi bao vây.
Thiên Lang Vương cùng ba yêu vương cảnh giới thứ sáu khác, thì đón đầu tám yêu thi cảnh giới thứ sáu.
Bọn họ dù sao cũng là vật còn sống thân thể thần hồn đều có, thực lực đều mạnh hơn một tia so với yêu thi thân là vật chết, nhưng cũng xa xa chưa đến mức lấy một địch hai, nhưng, tám yêu thi trong khoảng thời gian ngắn cũng khó bắt được bọn họ.
Thanh Sát Lang Vương biết, giờ phút này muốn lùi bước là không còn kịp, trong mắt cũng hiện ra một tia hung dữ, tru một tiếng, biến thành một con sói khổng lồ đầu sói thân người, trong miệng sói khổng lồ phun ra một cột sáng thật lớn, nhắm thẳng đến nữ hoàng.
Nữ hoàng hai tay kết ấn, trước người xuất hiện một vách chắn hình tròn thật lớn, vách chắn không màu trong suốt, trên đó có từng đạo phù văn màu vàng lóe ra, chặn cột sáng trong miệng con sói khổng lồ, giằng co ngắn ngủi.
Thiên Hồ quốc, hai bóng người từ trong ngọn núi nào đó bay ra, Vạn Huyễn Thiên Quân nhìn coi sói khổng lồ ngoài chuông, hô khẽ: “Thiên Lang Khiếu Nguyệt...”
Ngay sau đó, hắn và Huyễn Vân bay lên, lớn tiếng nói với Lý Mộ: “Thả chúng ta đi ra!”
Lý Mộ truyền đạt cho chuông đạo một mệnh lệnh, trên hư ảnh chuông đạo xuất hiện một lỗ thủng, Vạn Huyễn Thiên Quân và Huyễn Vân từ trong chỗ hổng bay ra, nhắm thẳng đến đàn yêu bọn Thiên Lang Vương mà đi.
Loại chiến đấu cấp bậc này, Lý Mộ không tham dự được, một lần nữa trở lại Thiên Hồ quốc, đứng ở bên cạnh Huyễn Cơ, ngẩng đầu xem cuộc chiến.
Vạn Huyễn Thiên Quân tuy còn chưa khôi phục toàn bộ thực lực, nhưng coi như là nửa cảnh giới thứ bảy, lại thêm một gã Huyễn Vân, cha con liên thủ, bốn yêu vương nhất thời cảm giác áp lực tăng vọt, lập tức lâm vào tình huống thất bại.
Bên kia, cột sáng trong miệng sói khổng lồ đã có điều thu nhỏ lại, vẻ mặt nữ hoàng lại vẫn lạnh nhạt như cũ.
Thanh Sát Lang Vương biết so đấu pháp lực không phải đối thủ của nữ hoàng Đại Chu, ngậm miệng sói, dứt khoát bằng vào thân thể pháp tướng, giơ lên móng vuốt sói thật lớn, hướng nữ hoàng chụp tới.
Khi móng vuốt sói sắp chụp tới, thân hình nữ hoàng đột nhiên biến mất ở tại chỗ.
Phành!
Một tiếng vang thật lớn truyền đến, ngực sói khổng lồ mắt thường có thể thấy được lõm xuống, toàn bộ thân thể lộn về phía sau một vòng, đè sập một ngọn núi, vô số cây cối, mà thân thể khổng lồ của nó cũng giống bóng cao su xì hơi, nhanh chóng thu nhỏ lại, thế mà trực tiếp bị đánh trở về nguyên hình.
Bóng người nữ hoàng xuất hiện ở nơi Thanh Sát Lang Vương vừa rồi đứng thẳng.
Nàng lấy khăn tay lau lau tay, lại tùy tay ném xuống, khăn tay tiêu tán ở không trung, hóa thành bột.
Trong Thiên Hồ quốc, Lý Mộ rõ ràng nghe được Huyễn Cơ bên cạnh nuốt một ngụm nước bọt.
Thật ra chính hắn cũng nuốt nước bọt.
Không có so sánh thì không có thương tổn, Thanh Sát Lang Vương cường đại, căn bản không phải đối thủ của nữ hoàng, ức vạn dân chúng Đại Chu, mấy chục năm niệm lực ngưng tụ đế khí, lại há là một con dã thú tu hành trăm năm có thể so sánh, từng thế hệ đế vương, chính là bằng vào đế khí, mới có thể luôn ngồi vững Thần Đô, chấn nhiếp giang sơn.
Tay nữ hoàng nhìn như tinh tế trắng noãn, nhưng một quyền hạ xuống, đủ để mang một ngọn núi san thành bình địa.
Lúc này, trong Thiên Hồ quốc, vô số yêu dân cũng đang quan sát đại chiến trên trời.
Mà cảm xúc của bọn họ, từ ban đầu sợ hãi, biến thành kinh hỉ cùng chấn động.
“Không ngờ được Thiên Hồ quốc chúng ta có nhiều cường giả như vậy!”
“Nữ vương đại nhân nhất thống Yêu quốc, trong thời gian ngắn có thể mong chờ!”
“Nữ tử kia là ai, quá lợi hại rồi, Thanh Sát Lang Vương vậy mà không địch nổi một chiêu của nàng!”
“Ha ha, Thiên Lang quốc không ngờ tới nhỉ, cái này không phải tự mình đưa lên cửa...”
...
Ngoài chuông đạo, hoa sen đen bao phủ không gian, xảy ra hai trận chiến thực lực cực không tương xứng.
Bốn yêu vương, đối phó mười cường giả đồng cấp, trong đó còn có một vị Vạn Huyễn Thiên Quân nửa bước cảnh giới thứ bảy, căn bản không phải đối thủ, Thiên Lang Vương vô ý một cái, bị Vạn Huyễn Thiên Quân sau khi đánh trọng thương bắt sống, ba yêu còn lại áp lực nhất thời tăng vọt, chưa qua bao lâu, cũng đều bị bắt.
Một đám sương đen ở trên trời không ngừng di chuyển quay cuồng, trong sương đen pháp lực dao động không ngừng, tuy thấy không rõ tình hình cụ thể bên trong, nhưng nhìn từ sương đen không ngừng loãng đi, đồng thời ứng đối hai yêu thi cảnh giới thứ bảy, tên trưởng lão Thánh Tông kia cũng không thoải mái.
Hết chương 821.