Chu Vũ nhìn Lý Mộ, hỏi: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Lý Mộ nói: “Thần nghe bệ hạ hết.”
Hắn trước kia cảm thấy, nữ hoàng truyền ngôi cho người ngoài, không bằng tự mình sinh một đứa, nhưng xem trình độ cưng chiều của nữ hoàng đối với đứa nhỏ, chỉ sợ nàng căn bản không nỡ để con của nàng chịu tội vậy.
Chỉ là thiên hạ quân thần hai người bọn họ thật không dễ dàng gì đánh hạ, tiện nghi miễn phí cho Tiêu gia.
Tuy đã có phán đoán đối với điều này, nhưng sau khi từ chỗ nữ hoàng được xác nhận, Lý Mộ đối với triều sự vẫn lơi lỏng xuống, không còn bộ dáng tràn ngập nhiệt tình trước kia.
Ngay cả chuyện Thân quốc ở biên quận khiêu khích, niệm lực nam quận quái dị giảm bớt, hắn cũng chưa để bụng gì cả, tất cả đều giao cho Trung Thư Tỉnh tự xử trí.
Liên tiếp ba ngày, Lý Mộ đều đến muộn về sớm, hôm nay vẫn như cũ về sớm tan tầm, khi về trong nhà, từ trong tay Vãn Vãn tiếp nhận một tấm thiếp mời.
Lý Tứ và Trần Diệu Diệu sinh đôi, buổi tối hôm nay mời hắn tới nhà uống rượu, Lý Mộ tự nhiên sẽ không từ chối, buổi tối dẫn theo Chung Linh cùng nhau qua đó.
Ở trong nhà Lý Tứ, Lý Mộ gặp được Trương Xuân đã lâu không gặp, gã vừa mới từ bên ngoài công tác trở về, không biết có phải Lý Mộ ảo giác hay không, hắn luôn cảm thấy buổi tối hôm nay, Trương Xuân đang cố ý vô tình trốn tránh hắn.
Sau khi tiệc rượu tan, Lý Mộ chờ ở ngoài cửa, thấy Trương Xuân đi ra, hỏi: “Lão Trương, ta đắc tội ngươi?”
Trương Xuân liên tục lắc đầu: “Không có, sao có thể...”
Lý Mộ hỏi: “Vậy ngươi trốn tránh ta làm gì?”
Trương Xuân quả quyết nói: “Không có, ta không có việc gì trốn tránh ngươi làm gì?”
Lý Mộ chỉ có thể cho rằng mình nghĩ nhiều, chỉ vào Trương Xuân, nói với tiểu cô nương trong lòng: “Linh Nhi, vị này là Trương thúc thúc.”
Chú ý công chúng hào: Thư hữu đại bản doanh, chú ý tức đưa tiền mặt, điểm tệ!
Trương Xuân cười cười mất tự nhiên với Chung Linh, Lý Mộ nghi hoặc hỏi: “Ngươi sao không kỳ quái, đây là ta sinh với ai?”
Trương Xuân liên tục lắc đầu: “Không kỳ quái, ta đối với chuyện này không có một chút hứng thú, trong nhà của ta còn có việc, đi về trước...”
Lý Mộ bất ngờ nhìn bóng lưng gã đi xa, chỉ hơn một tháng không gặp, gã biến hóa vậy mà to lớn như thế, hoàn toàn không giống Trương Xuân hiếu chuyện kia mà Lý Mộ quen.
Đầu đường Thần Đô náo nhiệt như ngày xưa, các loại tin tức đề tài câu chuyện hội tụ ở nơi này.
Hôm nay dân chúng cảm thấy hứng thú nhất, là việc riêng của Lý phủ.
Bên người Lý đại nhân bỗng nhiên xuất hiện một đứa nhỏ, ở Thần Đô dẫn lên bàn luận sôi nổi, còn muốn bao trùm sự kiện con tư sinh ồn ào thời kì tiên đế.
Đối với đứa nhỏ này là Lý đại nhân sinh với ai, mọi thuyết xôn xao, có người nói là Lý phu nhân, có người nói là nữ vương Yêu quốc, không biết từ khi nào bắt đầu, thế mà còn có lời đồn nói đứa nhỏ này là Lý đại nhân và bệ hạ sinh, nếu là ở trước kia, dân chúng tự nhiên không dám nghị luận bệ hạ, nhưng từ sau khi luật pháp cải cách, Đại Chu không lấy lời nói để định tội nữa, đề tài dân chúng nói chuyện phiếm cũng càng lúc càng lớn mật.
Quán trà nhỏ lâm thời đầu đường, tiểu nhị bán trà nhỏ giọng nói với một đám trà khách: “Ài, các ngươi nghe nói chưa, Lý đại nhân và bệ hạ sinh một đứa con gái rồi...”
Một trà khách nghe vậy, cao hứng nói: “Lời ấy thật sao?”
Tiểu nhị kia ngẩn ra một phen, ngạc nhiên hỏi: “Cái này là chuyện trái với luân lý cương thường, ngươi tựa như rất cao hứng?”
Trà khách đó không chút do dự nói: “Đó là đương nhiên, hổ phụ không có khuyển tử, con của Lý đại nhân cùng bệ hạ, về sau tất nhiên cũng là rồng phượng trong lòng người, con bé nếu có thể kế thừa vị trí của bệ hạ, con cháu chúng ta, cũng có thể có cuộc sống tốt...”
Một đám trà khách nghe vậy, cũng nhao nhao hưởng ứng.
“Thật hay giả, còn có loại chuyện tốt này?”
“Nếu là thật, vậy thì quá tốt rồi!”
“Đây là tin tức tốt nhất ta năm nay, không, mấy năm nay nghe được...”
...
Tiểu nhị quán trà kinh ngạc nhìn mọi người, hắn vốn tưởng, chuyện này sẽ lọt vào dân chúng chỉ trích nghị luận, như thế nào cũng không ngờ, dân chúng lại là loại phản ứng này, giống như so với chính bọn họ sinh con còn cao hứng hơn...
Lý Mộ cũng nghe được lời đồn truyền lưu phố phường, dân chúng bình thường không to gan như vậy, dám dị nghị nữ hoàng, việc này nhất định có người ở phía sau màn thúc đẩy.
Về phần là người nào đang thúc đẩy, Lý Mộ không cần nghĩ cũng biết.
Hoặc là Tiêu thị, hoặc là Chu gia, mục đích của bọn họ đơn giản là muốn thông qua áp lực dư luận, sớm đoạn tuyệt khả năng nữ hoàng truyền ngôi cho người khác.
Nhưng không ngờ, dân chúng đối với Lý Mộ cùng nữ hoàng đôi cp này ủng hộ cao như thế, mới hai ngày thời gian, đã có không ít người hô hào nữ hoàng lập hắn làm hậu.
Người sau màn kia, trộm gà không được còn mất nắm thóc.
Càng quan trọng hơn là, lấy khí độ của nữ hoàng, hậu quả đắc tội nàng, không có ai rõ ràng hơn so với Lý Mộ.
Hắn đi vào cung Trường Nhạc, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt nữ hoàng khó coi đến cực điểm.
Chu Vũ thấy Lý Mộ đi vào, trầm giọng nói: “Trẫm sửa chủ ý rồi.”
Lý Mộ nghi hoặc nói: “Sửa chủ ý gì?”
Chu Vũ lạnh lùng nói: “Luồng đế khí đó, trẫm không muốn cho Tiêu gia nữa.”
Lý Mộ kinh ngạc nói: “Bệ hạ muốn truyền cho Chu gia?”
Chu Vũ nói: “Không phải.”
Lý Mộ nghĩ nghĩ, kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ bệ hạ thật sự muốn tự mình sinh một đứa?”
Chu Vũ còn chưa mở miệng, Chung Linh trong lòng Lý Mộ đã vỗ tay, vui vẻ nói: “Tốt tốt, con sớm muốn có một đệ đệ hoặc là muội muội chơi với con, cha, mẹ, hai người sinh một đứa nữa đi...”
Lý Mộ nhìn Chung Linh vẻ mặt ngây thơ, giải thích: “Linh Nhi ngoan, đừng quậy, cha mẹ sinh con, không giống với sinh đệ đệ muội muội.”
Tiểu cô nương tò mò chớp mắt, hỏi: “Có cái gì không giống?”
Nó có lẽ là vì hâm mộ bạn nhỏ khác đều có huynh đệ tỷ muội làm bạn, nhưng Lý Mộ nên giải thích với nó như thế nào, nó thật ra là thiên địa sinh, không phải là kết tinh tâm huyết của hắn cùng nữ hoàng.
Chung Linh tốc độ linh trí tăng trưởng rất nhanh, nhưng hiển nhiên còn không cách nào hiểu được những thứ này.
Lý Mộ cùng nữ hoàng liếc nhau, Lý Mộ mặt lộ vẻ xấu hổ, nữ hoàng nâng khuôn mặt Chung Linh, mỉm cười nói: “Linh Nhi đừng vội, về sau con sẽ có đệ đệ muội muội...”
Được nữ hoàng hứa hẹn, Chung Linh vô cùng cao hứng chạy đi chơi.
Trong cung Trường Nhạc, thấy ánh mắt nữ hoàng nhìn phía hắn, Lý Mộ quyết định thật nhanh nói: “Bệ hạ sớm đánh mất ý tưởng này, thần và nương tử còn chưa tính có con...”
Hết chương 839.