Lý Mộ nghe vậy sửng sốt, Liễu Hàm Yên hỏi: “Chàng vừa rồi nói có chuyện gì quan trọng?”
Lý Mộ lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu, nói: “Ta bỗng cảm thấy, chuyện này cũng không quan trọng như vậy nữa, chúng ta buổi sáng ngày mai nói sau.”
Hắn phất ống tay áo, đèn đuốc trong phòng trực tiếp tắt.
Sáng sớm, Lý Mộ trái ôm phải ấp hai thân thể mềm mại, bởi vì hôm qua là một đêm cuối cùng, Liễu Hàm Yên và Lý Thanh đều không tiện độc chiếm Lý Mộ, sau khi trải qua gian nan lựa chọn, mới quyết định ba người cùng nhau tu hành.
Liễu Hàm Yên rúc vào trong lòng Lý Mộ, nhớ tới chuyện đêm qua, hỏi Lý Mộ: “Chuyện quan trọng chàng hôm qua muốn nói, rốt cuộc là cái gì?”
Lý Mộ mặc quần áo, xuống giường, đi tới cửa mới nói: “Nàng ngày hôm qua khen bệ hạ, trong lòng bệ hạ cao hứng, tính thưởng nàng một thứ.”
Liễu Hàm Yên hỏi: “Cái gì vậy?”
Lý Mộ nói: “Đế khí của tổ miếu, tổ đế khí miếu Đại Chu trong một trăm năm tới sinh ra, bệ hạ quyết định cho nàng cùng Thanh Thanh, Tiểu Bạch Vãn Vãn cũng có phần, cho nên, các nàng không cần về Bạch Vân sơn nữa, về sau cũng không cần vất vả tu hành như vậy...”
Liễu Hàm Yên chấn động nói: “Thật?”
Lý Mộ nói: “Ta sao có thể ở trên loại chuyện này lừa các nàng?”
Liễu Hàm Yên và Lý Thanh liếc nhau, ngay sau đó, hai cái gối đầu đồng thời từ trên giường hướng Lý Mộ bay tới, Lý Mộ giành trước một bước đi ra cửa phòng, gối đầu lại bay trở về trên giường. Liễu Hàm Yên sắc mặt ửng đỏ, Lý Thanh mang cả người đều chôn ở trong chăn...
Phát hiện ba gã hoàng tộc một thế hệ trước của Tiêu gia bị đuổi khỏi tổ miếu, Lý Mộ liền biết nữ hoàng là nghiêm túc.
Cho nên trong tương lai trong thời gian phi thường dài, Lý Mộ chỉ cần làm một việc, giúp nữ hoàng thống trị Đại Chu, cam đoan Đại Chu nội bộ an ổn, bên ngoài không có kẻ địch mạnh, lòng dân niệm lực có thể luôn bảo trì, hoặc là tiếp tục tăng trưởng.
Cái này không phải vì bất luận kẻ nào, mà là vì chính hắn, vì người hắn yêu.
Trong Trung Thư Tỉnh, Lưu Nghi bảo người ta mang một đống tấu chương đưa đến phòng làm việc của Lý Mộ, tựa vào trên ghế, nhẹ nhàng thở ra thật dài.
Lý đại nhân quen thuộc kia, rốt cuộc lại đã trở lại.
Trong phòng làm việc, Lý Mộ ngồi ở sau bàn, nhìn hai phần sổ con đặt trước mặt, nhíu mày, dùng ngón trỏ chậm rãi gõ mặt bàn.
Một đoạn thời gian vừa qua, uy hiếp lớn nhất Đại Chu đối mặt ở Yêu quốc, không rảnh bận tâm cái khác, vô luận là Thân quốc thừa dịp hỗn loạn ở biên cảnh hai nước khơi mào tranh đấu, hay là lòng dân niệm lực Nam quận giảm xuống trên diện rộng, đều chưa tác động triều đình chú ý quá nhiều.
Hôm nay loạn Yêu quốc tạm ổn định, triều đình và Thiên Hồ quốc như keo như sơn, hai chuyện này liền cần bị đưa đến trước đài.
Cái này nhìn như là hai chuyện, thật ra chỉ là một vụ.
Từ sau lần trước triều cống tranh cãi đổ vỡ với Đại Chu, Thân quốc liền luôn không quá an phận, vừa cấm thương nhân Đại Chu nhập cảnh, vừa hủy hoại thương phẩm Đại Chu, trong nước cảm xúc phản Chu nghiêm trọng, nhiều lần nhiễu loạn biên cảnh, Nam quận giáp giới Thân quốc, lòng dân niệm lực cũng chịu ảnh hưởng to lớn.
Lý Mộ trước tấu xin nữ hoàng, đi tổ miếu xem xét đỉnh niệm lực Nam quận.
Nhưng nữ hoàng dẫn theo Liễu Hàm Yên Lý Thanh cùng Chung Linh ra ngoài thành chơi xuân, không ở cung Trường Nhạc, bảo Lý Mộ tự mình xem mà làm.
Nàng lần này ra ngoài, cũng chưa mang theo Mai đại nhân cùng Thượng Quan Ly, vì thế Lý Mộ bảo các nàng theo hắn cùng đi tổ miếu. Tổ miếu là trọng địa Đại Chu, chỗ nuôi dưỡng đế khí, liên quan đến tương lai một quốc gia, Tiêu gia chính là vì không trông coi tốt đế khí mới đánh mất ngôi vị hoàng đế, vì tị hiềm, Lý Mộ không thể một mình đi vào trong đó.
Lý Mộ còn chưa nói cho các nàng, nữ hoàng tương lai tính cho các nàng mỗi người một đạo đế khí. Chu Vũ chính là như thế, một người đắc đạo, gà chó lên trời, hận không thể mang thứ tốt đưa hết cho người bên cạnh.
Trong tổ miếu, ba lão giả kia đã không ở đó nữa, ngay cả bồ đoàn trên mặt đất nữ hoàng cũng bảo người ta ném đi.
Trong đỉnh lớn trung tâm tổ miếu, con rồng vàng uốn lượn, ánh mắt Lý Mộ nhìn về phía ba mươi sáu cái đỉnh nhỏ kia, độ sáng những cái đỉnh nhỏ đó đều có khác biệt, nhưng trừ Thần Đô, đỉnh nhỏ còn lại chênh lệch sẽ không quá lớn, chỉ có một cái trong đó ảm đạm đến cực điểm.
Lý Mộ đi lên phía trước, ở trên cái đỉnh đó thấy được một chữ “Nam”.
Đến tổ miếu một chuyến, Lý Mộ xác định Nam quận quả thực đã xảy ra một số chuyện, hắn sau đó đi Cung Phụng ti một chuyến, phái vài tên cung phụng cảnh giới thứ năm đến Nam quận điều tra xử lý việc này.
Khi rời khỏi hoàng cung về nhà, Liễu Hàm Yên và nữ hoàng các nàng đã du ngoạn trở về.
Hai ngày qua xử lý quá nhiều sổ con, hắn dựa vào trên ghế đá trong sân nghỉ ngơi, dưới tình huống toàn thân tâm thả lỏng, rất nhanh đã ngủ.
Vãn Vãn đang giúp Liễu Hàm Yên rửa đồ ăn, quay đầu nhìn Lý Mộ một cái, nói: “Cô gia nhất định là mơ thấy chuyện gì tốt, tiểu thư xem hắn cười vui vẻ cỡ nào.”
Liễu Hàm Yên nhớ tới chuyện đêm qua, sắc mặt không khỏi đỏ lên, nói: “Nhất định là lại nghĩ chuyện gì không đứng đắn.”
Chu Vũ đi đến đối diện Lý Mộ ngồi xuống, cái tay giấu ở trong tay áo vụng trộm bắt một cái ấn quyết.
Lý Mộ hai kiếp cũng chưa từng vui vẻ như đêm qua, làm cho hắn ở trong mơ còn hồi tưởng lại một lần, sau khi mộng tỉnh, hắn mở mắt, nhìn thấy nữ hoàng ngồi ở đối diện hắn, trên mặt bịt kín một tầng màu hồng nhàn nhạt.
Lý Mộ nghi hoặc hỏi: “Bệ hạ làm sao vậy?”
Chu Vũ đứng lên, nói: “Không, không có gì.”
Lý Mộ nhìn nàng rời khỏi như chạy trốn, biết phải nói gì: “Kỳ kỳ quái quái, khó hiểu...”
Bởi vì tâm cơ nho nhỏ của hắn đêm qua, buổi tối hôm nay Liễu Hàm Yên và Lý Thanh đều không để Lý Mộ vào phòng, hắn một mình ngủ thư phòng, thuận tiện tự hỏi vấn đề tu hành.
Chuyến đi Đông quận lần trước, khiến hắn ý thức được một điểm yếu của mình.
Tu vi đột tiến, hắn vô luận là ở trên đất liền hay là ở không trung, đều đã không sợ cảnh giới thứ sáu bình thường, nhưng ở dưới nước, thực lực hắn có thể phát huy ra phải cắt giảm đi nhiều, đối phó một tên Ngao Nhuận, cũng phải tốn không ít công phu.
Cái này cũng không tính là điểm yếu của Lý Mộ, nhân loại ở dưới nước đấu pháp vốn đã không bằng thủy tộc, trừ số ít Yêu tộc thuỷ bộ lưỡng thê, chỉ có long tộc có thể làm đến lục chiến và thủy chiến đều am hiểu.
Cung Phụng ti gặp thủy tộc làm loạn, trừ tháo nước, dưới tình huống bình thường là vô kế khả thi.
Hết chương 845.