Giao đan đối với gã cực kỳ quan trọng, không còn giao đan, thực lực của gã ít nhất tổn hại một nửa, nhưng chủ nhân mở miệng, Ngao Nhuận cũng không dám từ chối, thật cẩn thận phun ra một quả cầu to bằng trứng bồ câu, lo lắng nói với Lý Mộ: “Chủ nhân, nó đối với ta rất quan trọng, ngài phải thương tiếc một chút...”
Lý Mộ cầm chặt viên đan này, nhìn bộ dáng hắn thô bạo như thế, trái tim Ngao Nhuận cũng đang nhỏ máu.
Lý Mộ mang viên đan này thu vào trong tay áo, tung người nhảy, nhảy vào trong Nam hồ.
Một lần này, hắn vẫn chưa cảm nhận được nước hồ bài xích, ngược lại có một loại cảm giác thân cận, yêu đan của Ngao Nhuận, tuy không thể tăng lên mức trần thực lực của hắn ở dưới nước, lại cũng sẽ không khiến hắn bị áp chế.
Lý Mộ vừa mới xuống nước, liền nhìn thấy một cái đuôi rồng hướng hắn quét đến.
Tránh né đã không kịp, hắn vươn hai cánh tay ra, vẫn như cũ bị đánh lui mấy chục trượng, cánh tay phát tê, một con rồng to lớn màu trắng, ở ngoài mấy chục trượng, dùng con mắt to như đèn lồng nhìn chăm chú vào Lý Mộ.
Lý Mộ sẽ không ngu ngốc đến mức so đấu thân thể với một con rồng khổng lồ, hắn tâm niệm khẽ động, một tia sáng vàng từ trong cơ thể bay ra, chuông đạo ở dưới nước nhanh chóng phóng to, phủ ở chung quanh Lý Mộ, nhưng chưa bảo vệ hắn như trước đây, thân chuông lưu động như nước chảy, thế mà trực tiếp bám vào trên người Lý Mộ, một lát sau chuông đạo biến mất, thân thể Lý Mộ nhìn như chưa có biến hóa, chỉ là màu da hơi đậm lên một chút.
Chung Linh hấp thu thiên địa nguyên lực, sau khi biến ảo thành người, đã có thể phân ly với thân chuông, chuông đạo cũng thêm chút cách dùng mà Lý Mộ không ngờ được.
Đuôi rồng một lần nữa đánh tới, Lý Mộ đứng ở tại chỗ, tùy ý cái đuôi rồng kia rơi ở trên người hắn.
Rắc!
Thân thể Lý Mộ chưa dao động chút nào, đuôi rồng lại truyền đến một thanh âm, Lý Mộ nghe được dưới nước truyền đến một tiếng kêu đau, hắn vẫn chưa cho con rồng này cơ hội, vươn hai cánh tay, ôm lấy đuôi rồng, thi triển Đại Lực Chi Thuật, thân hình cấp tốc bay lên.
Trên Nam hồ nhấc lên bọt nước thật lớn.
Một con rồng to lớn màu trắng dài hơn mười trượng từ mặt nước bay ra, cái đuôi nó bị Lý Mộ ôm lấy, sau khi bay ra khỏi mặt nước, trực tiếp xoay thân thể, lấy đầu rồng thật lớn hướng Lý Mộ húc tới.
Đối mặt đầu rồng khổng lồ tương đương thân thể hắn, Lý Mộ cũng lấy đầu húc tới.
Phành!
Trong hư không truyền đến một tiếng đánh thật lớn, bóng dáng một người một rồng đều bay ngược ra ngoài, chỉ là con rồng trắng kia lơ lửng ở không trung, không nhúc nhích, tựa như là bị húc cho ngây dại, mà bóng người kia đã tiếp tục hướng nó bay đi.
Bên bờ hồ, thân thể Ngao Nhuận run rẩy, lần húc này, gã nhìn cũng thấy đau, lấy thân thể đối kháng long tộc còn có thể chiếm thượng phong, lúc này gã mới biết, thì ra lúc ấy chủ nhân vẫn nương tay đối với gã.
Sau đó, gã liền cao hứng hẳn lên, khoanh hai tay, lớn tiếng nói: “Đánh ả*, đánh gãy răng ả!”
(*): chữ nàng và chữ hắn trong tiếng Trung có cùng cách đọc, chỉ khác khi viết ra, cho nên ở đây Ngao Nhuận nói thế, vào trong tai mỗi người lại có một cách hiểu khác nhau.
Mặc kệ con rồng cái kia cùng nam nhân kia ai bị đánh, hắn đều thích, hắn thậm chí hy vọng con rồng cái kia xuống tay ác một chút, thay hắn hung hăng trút cơn bực bội trong lòng.
Bên cạnh Ngao Nhuận, mười tướng sĩ nam quân bên bờ cũng đều nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
Đây chính là một con long tộc trưởng thành, tuy tu vi là cảnh giới thứ năm, nhưng không phải cường giả cảnh giới thứ sáu không thể thuần phục, vị đại nhân Cung Phụng ti này cũng không tránh khỏi quá cường đại rồi, có thể lấy thân thể máu thịt, chống lại với long tộc...
Trên bầu trời, nắm đấm của Lý Mộ đã tới, con rồng to lớn kia bỗng nhiên há mồm phun ra một ngọn lửa.
Đây là long tức*, một trong những ngọn lửa lợi hại nhất thế gian, uy lực còn ở trên tam muội chân hỏa, là một trong các thiên phú chủng tộc của long tộc.
(*): hơi thở rồng
Đối mặt hơi thở rồng này, Lý Mộ nâng tay, một vách chắn trong suốt ngưng tụ ở phía trước, mang một luồng hơi thở rồng này ngăn trở toàn bộ.
Con rồng to lớn kia lại ngửa mặt lên trời rống một tiếng, đỉnh đầu Lý Mộ nhanh chóng tụ tập mây đen, lại thổi lên cuồng phong, mưa mượn gió thổi, hướng hắn thổi quét đến. Lý Mộ đứng ở trong mưa, thản nhiên nhìn con rồng to lớn kia.
Ngay sau đó, đỉnh đầu con rồng to lớn cũng có mây đen ngưng tụ, nước đầy trời đánh vào trên thân nó, con rồng này phát ra một tiếng rống đau, quẫy thân rồng, tiếp tục hướng Lý Mộ ập tới.
“Định!”
Lý Mộ điểm ra một chỉ, thân rồng khổng lồ ở trên không dừng lại một chớp mắt, rất nhanh đã giãy thoát trói buộc, lúc này, Lý Mộ mở miệng lần nữa: “Trận!”
Một lần này, thân thể con rồng này hoàn toàn dừng lại ở không trung.
Thân hình Lý Mộ chợt lóe, đã cưỡi ở trên thân con rồng này, trên nắm tay hiện ra thanh quang, hung hăng nện ở trên thân rồng, con rồng to lớn phát ra một tiếng rồng gầm, thân thể vặn vẹo không thôi. Lý Mộ gắt gao bắt lấy lông bờm sau lưng nó, từng cú đấm rơi ở trên thân con rồng này, dẫn tới rồng gầm không ngừng.
Ngao Nhuận ngẩng đầu nhìn một màn này, cái trán toát ra mồ hôi lạnh, lẩm bẩm: “Nữ nhân cũng đánh, quá độc ác rồi...”
Các tướng sĩ Nam quận vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người điên cuồng đánh một con chân long như thế, một người lẩm bẩm: “Các cung phụng Cung Phụng ti, đã cường đại như vậy rồi sao...”
“Ngay cả chân long cũng bị hắn đuổi đánh!”
“Hắn còn trẻ tuổi như vậy...”
...
Nam tử trung niên kia nhìn bóng người trên không đánh tơi bời con rồng khổng lồ, trong đầu bỗng nhiên hiện ra một tia sáng, ánh mắt kích động nói: “Ta biết rồi, ta biết hắn là ai rồi!”
Ầm!
Lý Mộ tung cú đấm toàn lực, mang con rồng này từ trên trời đánh rơi xuống đất, bốc lên một đám khói bụi. Hắn lao thẳng xuống, một lần nữa cưỡi trên thân con rồng này, bắt lấy lông bờm nó, một cú đấm rơi ở trên thân rồng.
Đột nhiên, thân rồng dưới thân hắn biến ảo một trận.
Giây tiếp theo, Lý Mộ phát hiện hắn cưỡi ở trên thân một thiếu nữ áo trắng, một bàn tay túm tóc nàng, một bàn tay khác nắm đấm, hung hăng nện ở trên ngực của nàng.
Phốc...
Thiếu nữ thét lớn một tiếng, mặc dù Lý Mộ đã thu đại bộ phận lực đạo, nàng vẫn thét lớn một tiếng, khóe miệng tràn ra một sợi tơ máu.
Lý Mộ buông tóc nàng, từ trên người nàng xuống, trầm giọng hỏi: “Nghiệt súc, ngươi có biết cấu kết Thân quốc phạm Đại Chu ta, phải bị tội gì hay không?”
Thiếu nữ nhắm mắt, xoay đầu đi, nghiến răng nói: “Muốn giết muốn chém, tự nhiên muốn làm gì cũng được.”
Hết chương 848.