Mang theo đầy nghi hoặc, Lý Mộ một lần nữa khởi động thuyền bay, hướng phía trước bay nhanh đi.
Thân quốc Bắc bang.
Một chỗ thôn xóm chỉ có mấy chục hộ gia đình.
Các bang của Thân quốc, thôn xóm bộ tộc tự trị, xử lý tất cả công việc trong thôn, bao gồm quyền to sinh sát thôn dân, đều ở trong tay tộc lão trong thôn, cái này tuy dẫn tới quyền lực trong tay bộ phận nhỏ số người quá thịnh, nhưng cũng tiết kiệm lượng lớn nhân lực cho triều đình Thân quốc.
Lúc này, một chỗ thôn xóm này đang thẩm tra xử lí một vụ án mạng.
Ngoài sở thẩm phán đơn sơ dựng bằng cỏ tranh, mấy chục thôn dân đứng ở bên ngoài thò đầu vây xem.
Trong sở thẩm phán, hai nam tử cường tráng áp giải một nam tử gầy yếu, nam tử gầy yếu đó còn đang không ngừng giãy dụa, bị một người dùng côn gỗ tráng kiện đánh vào chỗ khom chân sau đầu gối, chỉ có thể nặng nề quỳ xuống.
Một lão giả đội mũ, tóc và chòm râu đều bạc, ngồi ở trên ghế chính phía trước, tay cầm trượng gỗ tượng trưng quyền lực, dùng sức dộng mạnh ở trên mặt đất, mặt mũi âm trầm, nghiến răng nói: “A Lạp Cổ, ngươi thế mà dám mưu hại cháu ta Thác Cát, ta bây giờ theo thôn quy, xử thạch hình* đối với ngươi, ngươi còn có lời gì?”
(*): ném đá tới chết
A Lạp Cổ bị ấn ở trên mặt đất, vẫn giãy dụa không ngừng, hai mắt hắn tràn ngập tơ máu, vô cùng bi phẫn nói: “Thác Cát muốn vũ nhục vợ chưa cưới của ta, trượt chân ngã xuống bị thương, ngươi không trừng phạt hắn, lại muốn xử tử ta, thần ở trên trời nhìn, mọi thứ ngươi làm lúc còn sống, sau khi chết phải xuống vô gian địa ngục!”
Trong mắt lão giả lóe ra hàn quang: “Ngươi nói là Thác Cát tự mình bị thương, nhưng rõ ràng có người nhìn thấy là ngươi đánh nó, mang nhân chứng dẫn tới.”
Hai nam tử từ bên ngoài đi vào, chỉ vào nam tử gầy yếu quỳ ở trên mặt đất, nói: “Là hắn, chúng ta tận mắt thấy hắn đánh Thác Cát.”
Nam tử gầy yếu mắt lộ ra bi ai, hai nam tử này muốn cưỡng bức vợ chưa cưới của hắn, lại bị tiên nhân phế đi thứ kia, ghi hận trong lòng, trả thù ở trên người hắn, lúc này trong lòng hắn có vô hạn phẫn nộ, lại vô lực phản kháng.
Lão giả mang quyền trượng chống mạnh xuống đất, uy nghiêm nói: “A Lạp Cổ, ngươi thân là tiện dân cấp thấp nhất, thế mà dám thương tổn quý tộc, theo luật phải xử tử hình. Bây giờ ta phán ngươi chịu thạch hình mà chết, người đâu, mang hắn áp giải xuống, lập tức hành hình!”
Nam tử gầy yếu bị kéo ra ngoài, đẩy xuống một cái hố.
Có người mang đất cát lấp vào hố, hắn phần eo trở xuống đều bị chôn trong hố, không thể động đậy, cách đó không xa chồng chất một đống hòn đá, lớn bằng nắm tay, nhỏ bằng đầu trẻ con*, đây là thứ dùng để hành hình.
(*): tác giả mô tả bị ngược, nhưng dịch giả giữ nguyên nguyên tác.
Khi có người bị tuyên án tiếp nhận thạch hình, thôn dân trong thôn sẽ xếp hàng hướng hắn ném đá, thẳng đến khi hắn hoàn toàn chết.
Loại hình phạt này phi thường tàn nhẫn, nhưng tàn nhẫn nhất là, người thân và bạn bè của người chịu hình cũng bị yêu cầu phải tham dự hành hình. Ngay tại giai đoạn đầu A Lạp Cổ bị hành hình, một nữ tử như nổi điên lao tới, lớn tiếng nói: “A Lạp Cổ, A Lạp Cổ!”
Nhưng nàng vừa mới tới gần, đã bị người ta dùng sức lôi đi.
Một nam tử khập khiễng đi đến cạnh hố cát, A Lạp Cổ một nửa thân thể đã chôn xuống đất, hai tay cũng bị ép ở sau lưng. Trên mặt nam tử lộ ra biểu cảm cười nhạo, vỗ mạnh lên mặt A Lạp Cổ, nói: “A Lạp Cổ, ngươi yên tâm đi chết đi, ta sẽ giúp ngươi chiếu cố thật tốt Ngả Tây Á... A, ngươi tên tiện dân này, nhả ra cho ta!”
Hai ngón tay Thác Cát bị cắn, trán toát ra mồ hôi lạnh, hắn một cước đạp ở ngực A Lạp Cổ, khi rút tay về, chỗ ngón tay chảy máu không dừng. Hắn dùng khăn tay bọc ngón tay bị thương, bước đến ngoài hố cát, nghiến răng nói: “Đập chết hắn, đập chết hắn cho ta!”
Hành hình bắt đầu, mọi người nhặt lên cục đá trên mặt đất, hướng trong hố cát ném tới, A Lạp Cổ bị chôn ở trong hố cát, không thể tránh né, rất nhanh đã vỡ đầu chảy máu.
Thác Cát vẫn khó giải nỗi hận, dặn dò hai thủ hạ phía sau: “Mang Ngả Tây Á đưa trong nhà của ta đi, ta muốn để tiện dân này thấy kết cục mạo phạm quý tộc!”
Hai thủ hạ của hắn nhận được mệnh lệnh, trước mặt mười mấy thôn dân, cưỡng ép kéo Ngả Tây Á rời khỏi.
A Lạp Cổ bị chôn ở trong hố cát trong mắt tràn đầy tơ máu, trong miệng phát ra tiếng gào rống như dã thú, nhưng hắn bị nhốt ở trong hố cát, không thể nhúc nhích một chút nào.
Bên kia, Ngả Tây Á dùng hết toàn lực, giãy thoát hai người, nàng quay đầu nhìn A Lạp Cổ một cái, bi thương nói: “A Lạp Cổ, Ngả Tây Á kiếp sau vẫn làm thê tử của chàng!”
Nói xong, nàng liền húc đầu vào trên tường đá, trên tường đá nở rộ ra một đóa hoa màu máu, thân thể Ngả Tây Á cũng mềm nhũn ngã xuống.
Thủ hạ của Thác Cát vươn ra ngón tay, thăm dò ở dưới mũi của Ngả Tây Á, đứng lên, khó có thể tin nói: “Thác Cát đại nhân, nàng đã chết...”
Thác Cát xui xẻo lắc lắc tay, cả giận nói: “Nữ nhân ngu xuẩn này, chết thì chết đi, một tiện dân mà thôi, lát nữa kéo xuống chôn.”
Nói xong, hắn khoanh hai tay, lạnh lùng nhìn mọi người hành hình đối với A Lạp Cổ.
Sau khi Ngả Tây Á tự sát, bóng người kia trong hố cát phát ra một tiếng gào rống, liền đứng ngây ra ở nơi đó, cũng không nhúc nhích.
Cục đá cứng rắn rơi ở trên người hắn, hắn không né cũng không tránh, chỉ là dùng ánh mắt mờ mịt nhìn thi thể Ngả Tây Á.
Một khắc nào đó, bao gồm Thác Cát ở trong, toàn bộ người hành hình bỗng nhiên khó hiểu rùng mình một cái.
Nhiệt độ chung quanh như giảm xuống, bọn họ cảm giác ngực như là bị đè ép một tảng đá lớn, trên bầu trời, gió cuộn mây vần, mặt đất lại nổi lên một trận cuồng phong, cát bay đá chạy, mọi người bất chấp hành hình, đều lấy tay áo che mặt, tránh ở sau tường đá.
Trong hố cát, A Lạp Cổ bị vùi lấp nửa thân thể giãy đứt dây thừng buộc trên tay, hai tay chống đất, mang thân thể từ trong hố cát rút ra.
Đọc sách còn nhưng lĩnh tiền mặt!
Đôi mắt hắn biến thành màu đỏ, bước ra một bước, thân thể biến mất ở tại chỗ, một lần sau xuất hiện đã ở trước mắt Thác Cát.
Thác Cát chấn động há hốc mồm, còn chưa kịp mở miệng, A Lạp Cổ tung một cú đấm, đánh vào trên đầu gã.
Ầm!
Đầu Thác Cát nổ tung như dưa hấu, lại ầm ầm hai tiếng, hai thủ hạ của gã cũng đột tử ngay tại chỗ.
Hết chương 857.