Lý Mộ kinh ngạc nhìn Tang Cổ một cái, những ngày qua bảo gã làm việc, gã vẫn luôn không tình nguyện, lần này thế mà sẽ chủ động suy nghĩ cho bọn họ, sau đó hắn mới giải thích: “Bệnh của Thân quốc ở xương không ở da, thay đổi Bắc bang, ít nhất cũng cần công sức mấy chục năm. Chúng ta cùng Khổ Tông vốn không có thù oán, không cần trở mặt với bọn họ.”
Thật ra nói lời trong lòng, Lý Mộ đối với Thân quốc không có một chút hảo cảm, cũng vô tâm thay đổi, hắn lập chí nguyện to lớn là khai thái bình cho Đại Chu, không phải cho Thân quốc, chẳng qua Thân quốc Bắc bang giáp giới với Đại Chu, Thân quốc Bắc bang yên ổn, Đại Chu Nam quận an ổn, đây mới là điều quan trọng nhất.
Hắn đã bảo Tang Cổ tuyên bố đối ngoại, Bắc bang từ nay về sau độc lập, từ nay về sau, Thân quốc Bắc bang sẽ trở thành quốc gia độc lập, Thân quốc và Đại Chu sẽ không trực tiếp giáp giới nữa, các tướng sĩ nam quân, cũng có thể trải qua cuộc sống hòa bình an ổn.
Lý Mộ đã mở miệng, Tang Cổ cũng không tiện nói cái gì nữa. Ánh mắt gã lơ đãng liếc về phía sau Lý Mộ, phát hiện một gã thanh niên phía sau hắn, đang dùng ánh mắt vô cùng sùng kính nhìn Lý Mộ.
Nhìn từ quần áo cùng màu da của hắn, hẳn là tiện dân cấp thấp của Thân quốc, tầm mắt Tang Cổ từ trên người hắn dời đi, rất nhanh lại dời trở về.
Mặt gã lộ ra nét chấn động, bước một bước đến trước mặt A Lạp Cổ, túm lấy cổ tay hắn, trong miệng lẩm bẩm: “Thể chất như thế, vậy mà có thể chất như thế...”
A Lạp Cổ bị dọa giật mình, lúc này, Tang Cổ đã cấp bách mở miệng: “Ta là Tang Cổ, ngươi nguyện bái ta làm thầy không?”
Cái tên Tang Cổ, Bắc bang không ai không biết, không ai không hiểu, đây là tín ngưỡng của giáo chúng Kim Cương giáo, nhưng tư tưởng A Lạp Cổ đã xảy ra chuyển biến, đối với gã cũng không tôn kính nữa, ngược lại còn có một chút bài xích. Hắn ‘phốc’ một tiếng quỳ gối trước mặt Lý Mộ, nói: “Ta muốn bái ân nhân làm sư phụ!”
Lý Mộ không hề nghĩ ngợi, phất phất tay, nói: “Ta không thu đồ đệ, ngươi nếu muốn, có thể bái Tang Cổ làm sư phụ, hắn dạy ngươi dư dả.”
Ân nhân ở trong lòng gã đã là tồn tại như thần linh, tuy không thể bái hắn làm thầy, khiến trong lòng A Lạp Cổ có chút thất vọng, lại cũng không dám thật sự mong ước xa xôi trở thành đệ tử của ân nhân, quay sang quỳ gối trước mặt Tang Cổ, nói: “Bái kiến sư phụ.”
Mọi thứ trải qua khiến gã biết, gã phải có được đủ thực lực, mới có thể bảo hộ mình, bảo hộ người yêu thương, mới có thể đi làm việc gã muốn làm.
Tang Cổ dùng ánh mắt cảm kích nhìn Lý Mộ, Lý Mộ xoay người rời khỏi đại điện.
Tuổi thọ của Tang Cổ cũng không còn lại bao nhiêu, đối với bọn họ mà nói, vô luận lúc còn sống cường đại cỡ nào, sau khi tuổi thọ đoạn tuyệt, cũng khó tránh khỏi bụi về bụi, đất về đất, sau khi tuổi già đột phá vô vọng, nguyện vọng lớn nhất của rất nhiều người, chính là tìm một y bát đệ tử, mang y bát suốt đời truyền thừa xuống.
A Lạp Cổ thể chất như vậy, đừng nói hắn một tên cảnh giới thứ sáu, cho dù là cường giả cảnh giới thứ bảy cũng sẽ nhịn không được cướp đoạt.
Có cường giả như Tang Cổ dạy hắn cũng tốt, có thể cho hắn ở trên con đường tu hành bớt đi không ít đường vòng.
Chu Trọng từ nơi xa đi tới, nói: “Người Kim Cương giáo ta dùng không quen, ngươi sau khi về Thần Đô, mang Ngụy Bằng điều đến.”
Lý Mộ gật gật đầu, nói: “Không cần về Thần Đô, bây giờ là có thể.”
Hắn lấy ra linh loa, sau khi kết nối, trong linh loa truyền đến một thanh âm ngọt ngào: “Phụ thân, người chừng nào trở về, Linh Nhi nhớ người...”
Trên mặt Lý Mộ lộ ra nụ cười, nói: “Linh Nhi ngoan, cha rất nhanh sẽ trở về, mang linh loa cho mẹ con, cha có chuyện muốn nói với mẹ con.”
Nghe được đầu kia linh loa truyền đến tiếng sột soạt, tựa như là bên cạnh đổi người, Lý Mộ mới nói: “Bệ hạ, ngươi nếu có rảnh hạ một đạo chỉ, điều Hình bộ chủ sự Ngụy Bằng đến Thân quốc Bắc bang...”
Nói xong với nữ hoàng, lại hàn huyên vài câu khác, Lý Mộ mới thu hồi linh loa, lại phát hiện Chu Trọng dùng một loại ánh mắt kỳ dị nhìn hắn.
Lý Mộ hỏi: “Ngươi nhìn cái gì?”
Chu Trọng lắc lắc đầu, nói: “Không có gì, hoàng hậu nương nương...”
...
Thân quốc, Trung Ương bang.
Đỉnh núi nơi nào đó bị cắt ngang, có một mảng quần thể chùa miếu tráng lệ chiếm diện tích cực rộng.
Trong quần thể chùa miếu, tầng đỉnh một tòa Phật tháp cao nhất, Phạm Thiên chắp hai tay, nói: “Bẩm tôn giả, sự tình là như thế, nếu không phải vị tiền bối kia nhân từ, Phạm Thiên đã viên tịch.”
Một lão hòa thượng khoanh chân ngồi ở trong đài sen, hai hàng lông mày rủ tới trước ngực chậm rãi mở mắt, nói: “Căn cơ của chúng ta không ở Bắc bang, một khi đã như vậy, liền không cần quản việc Bắc bang nữa.”
Khổ Tông chỉ có một vị tôn giả, không thể trêu vào tồn tại cảnh giới thứ bảy, không cần phải vì việc triều đình, đắc tội một cường giả cảnh giới thứ bảy.
Phạm Thiên hỏi: “Như vậy, triều đình bên kia ăn nói như thế nào?”
Lão hòa thượng nói: “Nói thật.”
Phạm Thiên khom người nói: “Tôn pháp chỉ.”
Thân quốc, Trung Ương bang, Tân Đô.
Hoàng cung đại điện, hoàng đế Thân quốc trẻ tuổi mang các trọng thần triệu tập cùng một chỗ, cùng nhau thương nghị chuyện Bắc bang phản loạn.
“Bệ hạ không cần sốt ruột, Phạm Thiên trưởng lão đã tới Bắc bang, tin tưởng phản loạn rất nhanh sẽ bình ổn.”
“Tuy không biết Tang Cổ phát điên cái gì, nhưng hắn nhất định không phải đối thủ của Phạm Thiên trưởng lão.”
“Có Phạm Thiên trưởng lão, sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Lúc mọi người sôi nổi thảo luận, một quan viên từ bên ngoài nghiêng ngả lảo đảo chạy vào, lớn tiếng nói: “Bệ hạ không ổn rồi, phương Bắc khẩn cấp đưa tin, Bắc bang tuyên bố độc lập rồi!”
“Buồn cười!”
Hoàng đế Thân quốc nghe vậy giận dữ, rút ra bội kiếm bên hông tượng trưng quyền thế, chỉ vào phương Bắc, nói: “Phát binh, phải phát binh, tập hợp phòng vệ quân cho ta, lập tức phát binh Bắc bang!”
Có quan viên khuyên nhủ: “Bệ hạ bớt giận, Phạm Thiên trưởng lão còn chưa trở về, có lẽ hỗn loạn Bắc bang đã bình định rồi.”
Vừa dứt lời, lại có một quan viên vội vàng từ bên ngoài chạy vào, há mồm thở dốc nói: “Bệ hạ, tin tức Khổ Tông, Phạm Thiên trưởng lão đã trở lại, tôn giả truyền xuống pháp chỉ, Khổ Tông không nhúng tay việc Bắc bang nữa...”
Có quan viên kinh hãi nói: “Vì sao?”
“Chẳng lẽ ngay cả Phạm Thiên trưởng lão cũng không thể bình định phản loạn?”
“Cho dù là Phạm Thiên trưởng lão không thể, tôn giả cũng không cần thiết hạ loại pháp chỉ này...”
Hết chương 869.